Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022
Hồn xưa lưu lạc
Lâu lâu, đọc lại một số truyện mình viết trong quá khứ lại thấy
thổn thức. Có những truyện chỉ đọc một đoạn đầu rồi dừng lại vì câu chuyện tự
dưng hiện về đầy đủ dù ngổn ngang và thiếu trình tự. Có truyện, mình chỉ đọc lại
mỗi cái kết thúc. Đọc xong thì ngẫm nghĩ và tự hỏi. Nếu mình viết truyện này ở
thời điểm này, liệu mình có để truyện kết thúc như thế này không? Hỏi vậy thôi
chứ chưa khi nào mình làm lại cả. Truyện ngắn và nhân vật truyện ngắn có số phận
như người. Làm sao mà thay đổi được khi mọi thứ đã định đoạt. Giả như mình cố để
làm lại, thì tự mình cũng nhận ra sự khôn khéo không thể bù lấp cho những tinh
khôi ban sơ. Kinh nghiệm không thể tranh chấp với cảm xúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét