Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022
Hồn xưa lưu lạc
Lâu lâu, đọc lại một số truyện mình viết trong quá khứ lại thấy
thổn thức. Có những truyện chỉ đọc một đoạn đầu rồi dừng lại vì câu chuyện tự
dưng hiện về đầy đủ dù ngổn ngang và thiếu trình tự. Có truyện, mình chỉ đọc lại
mỗi cái kết thúc. Đọc xong thì ngẫm nghĩ và tự hỏi. Nếu mình viết truyện này ở
thời điểm này, liệu mình có để truyện kết thúc như thế này không? Hỏi vậy thôi
chứ chưa khi nào mình làm lại cả. Truyện ngắn và nhân vật truyện ngắn có số phận
như người. Làm sao mà thay đổi được khi mọi thứ đã định đoạt. Giả như mình cố để
làm lại, thì tự mình cũng nhận ra sự khôn khéo không thể bù lấp cho những tinh
khôi ban sơ. Kinh nghiệm không thể tranh chấp với cảm xúc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tết xưa
Tết xưa Thời gian trôi đều đặn theo một chu kỳ. Hết Xuân, đến Hạ. Rồi Thu, tới Đông. Với khí trời mát mẻ mùa Xuân, chuyển sang oi bức mùa Hè...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét