Thứ Năm, 29 tháng 12, 2022
Ngài Yến và kẻ du hành
Nhân viên soát vé mời mi lên tàu với nụ cười đông cứng, một nụ
cười được lập trình qua công việc lặp đi lặp lại hàng ngày, tuồng như bất động
và đanh rắn. Mi nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ khởi hành, vẫn
kịp hút một điếu thuốc. Mi lần vào túi áo, nhưng chỉ thấy trống không. Mi chỉ
đành thở dài một hơi, rồi xốc ba lô, bước lên tàu. Bậc lên xuống dằn ken két
sau mỗi bước chân, thứ hơi sắt lạnh lẽo xộc lên xuyên vào buồng phổi làm mi gần
như phải bật ra tiếng ho khan, nhưng mi chỉ có thể nén nó lại, mi đã quen nén lại
mọi thứ kể cả tiếng ho của mình.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét