Nguyễn Thành Tâm, bút danh Đại Ngàn, là cô giáo Toán dạy ở
trường phổ thông, sinh năm 1974, quê Vĩnh Long, Vĩnh Lộc, Thanh Hoá. Mấy năm
nay, cô vừa dạy Toán ở Hà Nội, vừa làm thơ say sưa và nồng nhiệt. Thơ cô đã được
in trên nhiều báo, tạp chí địa phương và Trung ương, đã được xuất bản thành
sách, và đặc biệt xuất hiện ngày càng nhiều trên Facebook, được nhiều bạn bè mến
mộ và đồng cảm. Hiện nay cô đã in được 3 tập thơ và được kết nạp vào Hội Nhà
văn Việt Nam.
Có thể nói, Nguyễn Thành Tâm là một cây bút nữ viết khoẻ, viết
nhanh và viết khá nhiều. Cuối năm 2016, tôi có may mắn được dự buổi ra mắt tập
thơ đầu tay của Nguyễn Thành Tâm với cái tên rất đáng yêu “Tràn trong nỗi nhớ” tại
Ban Văn học Công nhân Hội Nhà văn Việt Nam. Và bây giờ là buổi ra mắt hai tập
thơ “Qua vùng bão nổi” và “Chạm nẻo người dưng” của Nguyễn
Thành Tâm như một đứa con tinh thần song sinh cùng vào thởi điểm cuối năm 2017.
Từ tác phẩm đầu tay “Tràn trong nỗi nhớ” đến hai tập thơ
mới này, với tinh thần đọc thực sự cẩn trọng và nghiêm túc của mình, tôi có thể
dự báo rằng thơ Nguyễn Thành Tâm còn có khả năng đi xa hơn, gặt hái những mùa
màng bội thu hơn. Tôi tin và mong như thế.
“Qua vùng bão nổi” và “Chạm nẻo người dưng” chỉ
có ý nghĩa song sinh về mặt thời gian, chứ thực ra đó là hai tập thơ với chủ đề,
ý tứ độc lập khác nhau, nhưng lại có mối quan hệ biện chứng, gắn bó khăng khít
với nhau, dung chứa một ý đồ sáng tạo có chủ đích của chủ thể trữ tình.
Không “Qua vùng bão nổi” thì làm sao có thể “Chạm nẻo người
dưng” một cách sâu sắc và ý vị với một giá trị nhân bản nhất định; và ngược
lại. Đó là mối quan hệ nhân quả để ta có thể nhìn ra cái được của hai
tập thơ này, có thể coi là thành công bước đầu rất đáng khích lệ của Nguyễn
Thành Tâm.
“Qua vùng bão nổi” gồm 59 bài thơ với độ dài ngắn và thể
loại khác nhau. Trong tập này, ở “Lời ngỏ” đầu sách, Nguyễn Thành Tâm
đã bộc bạch: “Cuộc sống nhiều nỗi trăn trở. Đôi lúc ta muốn tĩnh lặng, trải
lòng cùng thơ, phiêu du cõi ảo, muốn thoát ra chính mình…”. Đó là duyên cớ để
có tập thơ này. Nhưng tôi cho rằng đấy cũng chỉ là một cách nói của chị. Bởi
các bài thơ trong tập đã nói thay cho chị như một xác quyết. Đó chính là tinh
thần hướng nội của tập thơ, là sự trải lòng của chủ thể trữ tình trước cuộc đời.
Theo tôi, “Qua vùng bão nổi” ở đây chính là “bão
nổi” trong tâm tưởng, trong cảm xúc nhân thế đối với cuộc đời, đối với kiếp
người, đối với tình yêu và tình người, tình đời. Đó là “vùng bão” dấy
lên từ trong lòng ta, từ trái tim ta, để ta nhận ra tính bản thiện, nhận ra
nhân văn, nhân bản, và lấy đó làm vũ khí hữu hiệu tấn công cái ác, cái đớn hèn,
cái ti tiện. Tôi nghĩ, có lẽ đấy là thông điệp tinh thần tác giả muốn gửi gắm ở
tập thơ này. Chẳng thế mà tác giả đã thốt lên: “Ta thưa thớt lần về/ Mộ
cha đan dày cỏ/ Gió va tràn nẻo quê”. Chẳng thế mà tác giả đã xa xót khi “Niềm
tin vá chắp rối bời/ Nhát dao chém giữa tả tơi cuộc tình” : “Tam tòng thả rác bậc
thềm/ Bão xô tứ đức,… lạt mềm buộc đâu?/ Theo người nào biết nông sâu/ Làm sao
tránh sóng vỗ đau mạn thuyền”. Và khi “Niềm tin vụn vỡ” thì: “Trời
xanh giông tố ai lường/ Niềm tin vụn vỡ, trăm đường đắng cay/ Chuông chùa vọng
đến chân mây/ Mà không ngăn nổi trời đầy bão giông”, v.v…
Còn có thể kể vài bài thơ nữa về “vùng bão nổi” trong
tâm tưởng, trong cảm thức và trong một số ngẫu cảm của Nguyễn Thành Tâm - Đại
Ngàn. Nhìn chung, khi nào những câu thơ có sức dồn nén sau những ý thơ, tứ thơ
được hoài thai một cách công phu, thì khi đó sự khai phát ở những câu then chốt
sẽ gây được hiệu ứng bất ngờ và sâu sắc. Nói như nhà thơ Chế Lan Viên là: “Cái
nhát thiên tài loé ở cuối câu”. Bởi theo ông, mỗi bài thơ là một trận chiến
chữ nghĩa, nên “đà đao” là vô cùng quan trọng: “Đánh giáp lá cà
trong trận chữ/ Đừng lui vào thế thủ/ Bước đường cùng thì cũng phải đà đao”. Không “đà
đao”, không thể có “nhát thiên tài”. Theo tôi, ở tập thơ “Qua
vùng bão nổi”, Nguyễn Thành Tâm khai triển cảm xúc trên nhiều bình diện,
nhiều lát cắt của cuộc sống do mình trải qua, có một số bài do chưa được đầu tư
công phu, chưa được chọn lọc kỹ, đôi khi dàn trải, thậm chí dễ dãi nên chưa tạo
được hiệu ứng cảm xúc cần thiết. Nghĩa là khi cần “đà đao” thi
chưa “đà đao” được. Tỷ như các bài: Thơ và Tổ quốc tôi, Tháng
Tư, Lời chúc cho mẹ - ngày 20/11, Đi thôi em… Song, phải khẳng định rằng,
thành công của “Qua vùng bão nổi” chính là sự hướng nội của một tiếng
thơ nhân hậu đã tạo đà, tạo độ nén nhất định cho sự thành công của tập thơ thứ
hai “Chạm nẻo người dưng”.
“Chạm nẻo người dưng” bao gồm 65 bài thơ được xếp sắp
không theo trình tự thời gian sáng tác, có phần tuỳ hứng cho tăng độ phiêu bồng.
Trong tập này, Nguyễn Thành Tâm thổ lộ: “Trên những nẻo thăng trầm, buồn vui chạm
tới tâm hồn. Những khoảnh khắc hư thực của thơ sẽ giúp ta phần nào tách mình ra
khỏi bộn bề cuộc sống hiện tại… Chạm nẻo người dưng sẻ chia, đồng cảm,
cho bước chân ta thi vị, bao dung, hướng thiện… Trên đường đời, thương nhé
cả cỏ cây/ Bởi bao kiếp luân hồi ta đâu tỏ/ Sỏi đá dưới chân biết đâu nghe ta
thở/ Lặng im thương trên mối lối ta về”. Đó là tâm nguyện của chị, cũng là
thông điệp tâm hồn của chị ở tập thơ này.
Nếu như “Qua vùng bão nổi” là một điểm tựa
cho “Chạm nẻo người dưng” trong mối quan hệ nhân quả, thì Nguyễn
Thành Tâm trong “Chạm nẻo người dưng” cũng đã đặt được một điểm trụ
khá vững để từ đó khai triển các cảm thức của mình qua bài thơ “Say trong
mơ” ở trang 70 của tập sách thứ hai này. Ta hãy đọc toàn văn bài thơ “Say
trong mơ”:
Nào thì ấy cứ rót đi
Say say tỉnh tỉnh đêm thì mặc đêm
Dìu nhau một quãng nên duyên
Nhỡ mai sấp mạn neo thuyền bến xa.
Nào thì ấy cứ nói ra
Dối gian cũng được miễn là ta say
Bờ vai đủ dựa canh này
Giấc mơ khép mở cho ngày chưa qua.
Ừ thì, ta lạc bên ta
Trăm năm một cuộc dẫu là phiêu du.
Có thể nói, “Say trong mơ”, nhưng lại rất tỉnh, tỉnh ở “nhỡ
mai sấp mạn neo thuyền”, ở “bờ vai đủ dựa canh này”. Bài thơ đứng
chênh vênh giữa lạ và quen, giữa vực ý và vực nhạc, theo tôi, bài thơ có sức gợi.
Tôi coi đây là một điểm trụ cho bước chân Nguyễn Thành Tâm “thi vị, bao dung,
hướng thiện” mà chị hằng ấp ủ, ao ước. Và chính như vậy, các “nẻo người
dưng” đã được Nguyễn Thành Tâm khai triển với các khuôn hình thấm đẫm chất
nhân văn qua các thân phận, các cuộc đời người. Đây là bốn câu thơ động lòng trắc
ẩn trong bài “Mũ ni”: “Khói chiều quẩn mái chùa cong/ Sương giăng vây
tấm nâu sòng tội ai… Sương rơi đẫm vạt cỏ mềm/ Mõ khua trầm tích… thiên đường
còn xa”. Đây là sự xót xa, nuối tiếc một mối tình đã mất trong bài “Còn
gì”: “Vượt qua/ Bao nẻo non cao/ Tôi về/ Ngụp lại thuở nào tìm em/ Đáy
sông/ Sỏi đá còn quen/ Nỡ nào/ Em bỏ/ Tôi bên nắng trời!”. Và đây là nỗi
đau của người mẹ mất con trong bài “Con đâu?”: “Gió lùa bao đợt phên
thưa/ Ngày xưa mẹ chắn bão mưa bao lần/ Giờ đây đơn bước tủi thân/ Bóng con mãi
cứ xa gần chiêm bao”. Còn đây là tấm lưng bà của mặt trời bé thơ trong
bài “Lưng bà”: “Còng lưng cõng cháu thung xa/ Mạ non, tóc bạc vương
nhòa ruộng sâu/ Bàn tay rớm máu bùn nâu/ Mồ hôi đẩy nắng bấc cầu cháu qua”,
v.v… Mỗi câu thơ một ân tình với từng “nẻo người dưng” trên đường đời
ẩn chứa một tấm lòng nhân hậu của Nguyễn Thành Tâm - Đại Ngàn, khiến tôi hết sức
cảm động và gửi gắm một niềm tin vào thơ chị.
Khép lại bài viết về hai tập thơ “Qua vùng bão nổi” và “Chạm
nẻo người dưng”, tôi hy vọng Nguyễn Thành Tâm sẽ có những bước tiến mới
trên hành trình thơ ca của mình, thực hiện được điều chị hằng mong muốn: “…
Sau cuồng phong sông cuộn mình mắt đỏ/ Lại lắng dòng dâng hết những xanh
trong”. Tôi cầu mong chị hãy “dâng hết những xanh trong” cho đời
và cho thơ!.
Phố Vương Thừa Vũ
Hà Nội, 26/1/2018
Theo https://vanchuongphuongnam.vn/
x
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét