Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2023
Truyện ngắn Phạm Hữu Hoàng: Tiếng xưa
Truyện ngắn Phạm
1. Ông Sầm xuống sân bay vào lúc 4 giờ chiều. Ra khỏi nhà
ga, ông gọi một chiếc taxi. Anh tài xế nhanh nhảu xách cái va li bỏ vào cốp sau
rồi mở cửa xe nhã nhặn: “Mời bác lên xe”. Ông khoan khoái ngồi vào chiếc ghế nệm,
tựa người vào thành ghế. “Bác về đâu?”, anh lái xe hỏi. Ông nói địa chỉ. Anh ta
gật đầu, cho xe chạy. Qua ô kính, cảnh vật loang loáng lướt nhanh, ông ngắm say
sưa đồng ruộng, con mương, những mái nhà ẩn hiện dưới bóng tre xanh ngắt… “Ba
mươi năm rồi còn gì!”, ông nói thầm.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét