Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Tháng sáu trời mưa - Thơ: Nguyên Sa - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm

Tháng sáu trời mưa - Thơ: Nguyên Sa
Nhạc: Hoàng Thanh Tâm
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa

Anh lạy trời mưa phong toả đường về

Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê

Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya

Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng...

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa

Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu

Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai

Hãy để môi rót rượu vào môi

Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan

Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn

Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa?

Anh vẫn xin mưa phong toả đường về

Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân

Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân

Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi

Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai

Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu



Tháng sáu trời mưa

Nhạc sĩ Hoàng Thanh Tâm - Tác giả trình bày

Ký ức mưa…
Ký ức sẽ ngủ yên như bầu trời quang đãng, trong sáng sau mỗi cơn mưa; nhưng cũng có thể như những bong bóng kia, vỡ loang ra, lênh láng bên hiên, ngập tràn góc sân rêu; tê dại, buốt lạnh hồn anh, để chợt nhận ra rằng “tháng Sáu trời buồn” như của “riêng anh”, và “bầy chim sẻ hiên nhà bay mất, như em... như em...”.
"Tháng Sáu. Mưa... Mưa..."
Những hạt mưa tinh nghịch, trong lành rớt thật nhẹ nhàng xuống mênh mông, như ký ức chợt trào dâng, tưới đằm nỗi nhớ cùng những kỷ niệm đã qua... Để bất chợt nơi đây một chiều mưa buồn, anh tự nhủ: Ước gì... "Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ"...
Tôi quen em cũng chính trong một chiều tháng Sáu Hà Nội trời mưa...
Rồi tất cả những ngày tháng Sáu trở thành ngày sinh nhật của tình yêu, và hình như năm nào tháng Sáu trời cũng mưa; như thể đó là một món quà bình dị và ngọt ngào thiên nhiên dành cho Hà Nội trong những ngày hè oi nồng, để tưới đằm bao nhiêu khao khát. Kỳ diệu và thật đẹp thay những cơn mưa rào trong suốt, nồng nhiệt như một tình nhân yêu kiều của chàng trai phố phường hào hoa mang tên Hà Nội.
Những con phố dài trắng xoá trong mưa, hân hoan như reo, như ca, như thăng hoa trong cuộc tình bất chợt ấy... Và tôi lại dắt tay em đi trong mưa. Em thích ngắm nhìn những vòm hoa sữa xanh dịu dàng trong mưa trên phố Nguyễn Du; những cây sấu già dễ có đến ngàn năm tuổi trên phố Bà Triệu... Tôi đã ước trời mưa mãi không ngớt trên đường Hoàng Diệu để được trông thấy em thích thú và hồn nhiên đùa với mưa dưới những vòm cây ngọc lan nồng nàn; để chợt nhận ra từ em một vẻ đẹp tinh khôi đến thánh thiện như thiên thần! Rồi những dãy bằng lăng hoa tím trên đường Hoàng Quốc Việt...
Tôi đã hỏi em ở Hà Nội, phố nào trồng nhiều bằng lăng nhất? Em chưa đi hết những con phố của Hà Nội, nhưng em nhớ mình đã đọc ở đâu đó viết về "thung lũng bằng lăng" trên đường Đại Cồ Việt. Em cười, nụ cười rạng rỡ trong mưa và khẽ hỏi: "Có đúng như vậy không anh?". Câu trả lời là một cành hoa dịu dàng được cài lên mái tóc em.
Lạ kỳ thay, chùm hoa ấy trong mưa không hề nhạt màu. "Có lẽ vì màu tím của hoa được đặt trên một tấm lòng chung thuỷ anh ạ!". Em nói, ngượng ngùng quay mặt đi. Và nụ hôn đầu vụng dại ngọt ngào những thương yêu giữa không gian mưa mát lành, rộn ràng những tiếng cười đùa khúc khích của mưa trên những vòm lá.
Nhưng nếu "trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì?".
Bây giờ tôi và em ở xa nhau. Hà Nội và Sài Gòn thành hai miền không gian chất nặng tình yêu và nỗi nhớ... Giờ "em như hạt mưa trên phố khuya nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ". Nhưng tất cả giờ chỉ là xa xăm, mông lung, vời vợi... Kỷ niệm giờ "như rêu, anh níu vào trượt ngã". Níu kéo, tiếc nhớ chỉ càng thêm buồn, bởi "tình xưa giờ quá xa" - xa ngút ngát như mây về cuối chân trời xa bao la kia mất rồi... Thầm trách cái màu vàng hoa cúc vô tình nhà ai cứ nở đầy trong mắt để chợt thương, chợt nhớ về màu áo vàng em mặc một chiều xưa...
Em gửi email: "Sài Gòn một ngày như có bốn mùa anh ạ; và em gặp mưa nhiều lắm. Cũng là những cơn mưa bất chợt, chợt đến, chợt đi, nhưng mưa Sài Gòn không "đẹp", không dễ thương như mưa Hà Nội". Ừ, có lẽ vậy!
Tháng Sáu lại về... Hà Nội lại mưa. Tôi lại đạp xe lang thang qua từng con phố cho nỗi nhớ nguôi ngoai. Mưa vẫn trượt dài, rượt đuổi nhau loang loáng trên những đường phố. Mưa rơi đầy trên những mặt hồ: hồ Gươm, hồ Tây, hồ Ngọc Khánh..., như những dòng hoài niệm của mỗi người con thủ đô đi xa gửi về; dồn dập nhớ thương, dồn dập ước mong... Mong một ngày trở về!
Mưa miên man trên những mái nhà cổ kiểu Pháp ở phố Tôn Đức Thắng và phố Khâm Thiên. Giọt giọt rơi như bâng khuâng, như bài ca về sự thăng trầm của thời gian, còn để lại dấu chân rêu phong trên từng mái ngói... Và tôi lại dừng chân ở một quán nhỏ ven hồ Tây.
Em yêu thương, cả Hà Nội như đang cùng anh bâng khuâng lắng nghe giai điệu trữ tình quen thuộc của Khúc mưa từ chiếc điện thoại di động; như đang có em bên mình... Và ký ức lại trào dâng...
Ký ức sẽ ngủ yên như bầu trời quang đãng, trong sáng sau mỗi cơn mưa; nhưng cũng có thể như những bong bóng kia, vỡ loang ra, lênh láng bên hiên, ngập tràn góc sân rêu; tê dại, buốt lạnh hồn anh, để chợt nhận ra rằng "tháng Sáu trời buồn" như của "riêng anh", và "bầy chim sẻ hiên nhà bay mất, như em... như em...".
Tháng Sáu...
- Hà Nội đang mưa phải không anh? - Em ở Sài Gòn nghe mưa từ Hà Nội qua điện thoại và hỏi.
- Ừ, vẫn như những ngày nào em ạ! Chỉ khác ở chỗ chúng biết hát lên những thanh âm Mong và Nhớ trong lòng người mà thôi!
- Em cũng đang giở những tấm hình mình đã chụp ra xem. Bức nào cũng có mưa, cho em cảm giác như đang ở Hà Nội vậy. Và em mong ước một điều...
- Em ước gì? - Tôi hồi hộp chờ đợi.
- Ước mình được làm những hạt mưa mát lành kia, đậu trên cơn khát nơi bờ môi anh giữa phố phường Hà Nội yêu dấu.
Lương Đình Khoa








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Âm nhạc giúp chữa lành trong đại dịch?

Âm nhạc giúp chữa lành trong đại dịch? Một nghiên cứu do các nhà khoa học Đức thực hiện tiết lộ cách âm nhạc giúp con người vượt qua những...