Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2021
Tri thiên mệnh
“Ở đời, khó nhất là biết mình! Năm ấy tôi hai mươi ba tuổi, may mắn đã ngộ ra nhiều điều từ lời dạy và cuộc đời của cha tôi“. Đó là những dòng cuối cùng của truyện ngắn Tri Thiên Mệnh, cũng là dòng cuối cùng Khôi Vũ khép lại tuyển tập truyện ngắn anh viết trong 10 năm từ 1991 đến 2000. Tôi bâng khuâng tự hỏi Khôi Vũ đã “tri“ những gì và đã “ngộ“ những gì trong 10 năm ấy? Và những gì anh cho là “may mắn“?
Trước hết, anh phơi bày ra khá cụ thể những mặt trái của thời kinh tế thị trường, “Cái thời buổi kỳ lạ hết chỗ nói “(tr.34). Bao nhiêu cảnh sống lọc lừa, giả dối, vô luân chà đạp lên những giá trị đạo đức truyền thống. Ở đâu cũng thấy những chuyện tiêu cực, những bất công. Ở đâu cũng thấy những vấn đề thật bận tâm, thật nặng lòng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi
Gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi Ai người trước đã qua Ai người sau chưa đến Ngẫm trời đất vô cùng Một mình tuôn giọt lệ. Trần Tử Ngang Khi k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét