Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2021
Đêm thánh vô cùng 1
Đêm thánh vô cùng 1
MÁNG CỎ CỦA CU TÝ
Cu Tý học trường Lasan Taberd từ lớp hai. Và ngay từ lớp hai,
cu Tý đã được các sư huynh dạy giáo lý. Tâm hồn tuổi thơ là tâm hồn thánh. Tâm
hồn ấy học những lời thánh thiện thì nhớ mãi và chỉ muốn làm những điều Chúa
khuyên răn. Bố cu Tý không theo tôn giáo nào. Ông tự cho mình sung sướng và
thích nói: "Hồn lưu lạc thờ chưa riêng một Chúa". Nhưng ông đã không
thích cu Tý để hồn nó lưu lạc. Trẻ con cần thiết có niềm tin. Chúa bảo mọi người
là anh em, mọi người phải thương yêu nhau, mọi người làm việc lành, tránh điều
dữ. Cu Tý tuân lời Chúa và rất buồn bã nếu bố cu Tý cứ đi đánh bài. Cu Tý nghĩ
rằng bố thua thì mẹ khổ, bố thắng thì mẹ những đứa trẻ khác khổ. Gây khổ cho
người ta là phạm tội. Hễ ai phạm tội, chết sẽ bị xuống địa ngục. Cu Tý tưởng tượng
ra một địa ngục toàn lũ quỷ độc ác sẽ đánh đập bố. Đôi bận bố vui vẻ, cu Tý hỏi
bố những câu hát liên hệ tới Chúa, bố trả lời tử tế, cu Tý quả quyết bố sẽ lên
thiên đường.
- Bố ơi, tại sao Chúa thiên tòa lại giáng sinh thấp hèn?
- Vì Chúa sinh ra đời ở máng lừa. Chúa không được đặt trên một
chiếc nôi êm ái. Chúa không được bú sữa Guigoz. Bấy giờ nhằm mùa đông, trời đầy
tuyết. Con biết tuyết chưa? Giống lớp bông mỏng trong ngăn đá tủ lạnh và lạnh
như đá.
- Ai đã sưởi ấm Chúa?
- Những vì sao trên trời. Đó là mắt của Thượng Đế.
- Ai đã nuôi Chúa?
- Đức Mẹ.
- Nuôi bằng gì?
- Tình thương. Tất cả những bà mẹ đều nuôi con bằng tình
thương. Ai được nuôi bằng tình thương, lớn lên sẽ biết thương yêu ông bà, cha mẹ,
họ hàng, bạn bè, người tàn tật, người gặp hoạn nạn, người giúp việc và cả trâu
bò, lợn gà, chim muông... Và biết tha thứ mọi người, tha thứ cả kẻ định giết
mình.
- Rồi Chúa có đi học không?
- Bố không thấy nói trong kinh Cựu Ước.
- Kinh Cựu Ước là gì?
- Là sách viết truyện cuộc đời Chúa. Để bố nói tiếp: Chúa là
con nhà nghèo. Người ta thường đối xử không tốt với những người nghèo. Chắc thuở
bằng tuổi con, Chúa cũng đi học và bị bạc đãi. Nên Chúa mới phó thác cho các sư
huynh, các nữ tu lo việc giáo dục cả trẻ con có đạo lẫn ngoại đạo và làm cho trẻ
con bình đẳng bằng cách mặc đồng phục. Ở sân trường, Chúa muốn thế, trẻ con
nhìn bạn bè mình giống mình thì chúng không tủi thân, không buồn bã. Con nên nhớ
rằng, Chúa đã có thời thơ ấu nghèo nàn, khổ sở.
- Chúa có chơi đùa không?
- Có.
- Chúa có đánh lộn không?
- Chắc chắn không. Chúa chỉ bị đánh chứ không đánh lại. Nên
Chúa dạy: Kẻ nào tát ta má bên trái, ta chìa má bên phải cho nó tát thêm.
- Con là con tát lại liền.
- Vì vậy mới có một Chúa. Ngay cả một số linh mục bị người đời
bình phẩm còn hằn học phẩm bình lại người đời, nữa là con.
- Bị bắt nạt, hẳn Chúa buồn lắm, bố nhỉ?
- Tuổi thơ của Chúa buồn như tuổi thơ Việt Nam. Chúa không muốn
tuổi thơ buồn bã. Chúa muốn tuổi thơ hồn nhiên, sung sướng. Ngày sinh của Chúa
đã là ngày vui của trẻ con. Và người vâng lệnh Chúa đem niềm vui đến cho trẻ
con trong ngày Giáng Sinh là ông già Nô en.
- Ông già Nô en bao nhiêu tuổi
- Một tuổi.
- Bố kỳ quá, ông già mà một tuổi!
- Đó là tuổi vui.
- Bố ơi!
- Ơi...
- Có phải Chúa ở khắp mọi nơi, Chúa thương hết mọi người.
- Ừ, Chúa ở khắp mọi nơi nhưng Chúa chỉ thương người thành thật,
nghèo khổ. Chúa ghét bọn giầu sang.
- Sao bố biết?
- Cu Tý thấy cái lỗ kim khâu áo rồi chứ?
- Dạ.
- Cu Tý thấy con lạc đà chưa?
- Ở ti vi, bố ạ! Nó to gồ ghề.
- À, Chúa nói, con lạc đà có thể chui qua cái lỗ kim (vì nó
hiền lành thành thật, chịu khó làm việc) nhưng bọn nhà giầu thì khó lên thiên
đường (vì ham ăn diện và lo cách bóc lột nhà nghèo).
- Bố tin Chúa ở khắp mọi nơi không?
- Con tin không?
- Tin.
- Vậy bố tin con.
- Chúa đang ở trên đầu con, Chúa đã nghe hết chuyện bố kể về
Chúa cho con nghe, bố hén?
- Ừ
- Chúa sẽ thương con.
- Cu Tý sẽ lên thiên đường.
Câu chuyện về Chúa của bố con cu Tý khác hẳn những câu chuyện
về Chúa của các linh mục. Và không giống kinh sách. Điều ấy, cu Tý chẳng cần hiểu.
Cu Tý chỉ biết Chúa là chúa tể của muôn loài, muôn vật. Chúa đủ quyền uy, phép
Tích. Chúa ở khắp mọi nơi. Chúa thương người nghèo và không ghét người giầu.
Chúa thương nhất trẻ con. Thuở thơ ấu, Chúa nghèo hèn, cô đơn. Chúa ra đời ở
máng lừa, khóc chào đời trên cỏ khô. Chúa thương người nghèo nên cu Tý thương
người nghèo. Cu Tý theo mẹ đi lễ ở nhà thờ thường bỏ vào hộp tiền "cứu
giúp người nghèo" mười đồng. Mẹ cu Tý ngoại đạo. Đến nhà thờ nào cũng dâng
hoa cung kính Đức Mẹ và xin đủ ân huệ. Cu Tý thì không xin gì. Chỉ mong được
lên thiên đường. Đó là những năm tháng cu Tý học lớp hai, lớp ba, lớp tư. Năm
nay, cu Tý học lớp năm. Vẫn bé nhỏ, loắt choắt, khờ khạo và có vẻ... nghệ sĩ.
Vì có vẻ nghệ sĩ, thành thử, tâm hồn thường đi đá cầu, đá dế, đá cá, quên lời mẹ
dặn, bị đánh đòn hoài. Cu Tý bị đánh đòn hay kêu cầu cứu bố thảm thiết lắm. Nhắc
lại, năm nay, cu Tý học lớp năm, đứng hạng bình liên tiếp bốn tháng. Trường của
cu Tý tổ chức cuộc thi làm máng cỏ. Sư huynh giám học bảo máng cỏ nào đẹp nhất
sẽ được phần thưởng và máng cỏ được bầy trong tủ kính ở văn phòng nhà trường.
Cu Tý dự cuộc thi liền. Dự thi với niềm tin trúng giải một cách ngây thơ và với
hy vọng nhìn máng cỏ của mình bầy trong tủ kính và các sư huynh khen giỏi và
Chúa mỉm cười trìu mến.
Mê Chúa vô cùng nhưng, buổi tối, khi vào giường ngủ, cu Tý
quên cầu nguyện. Có lẽ, cu Tý mệt với bài vở. Trường Lasan Taberd bắt trẻ con học
thật nhiều. Tiểu học, học buổi chiều, đến trường lúc hai giờ trưa. Tối về thường
làm thêm, ít nhất, hai bài toán. Nhiều hôm, cu Tý loay hoay với bài làm ở nhà tới
mười một giờ đêm. Nên vào giường, cu Tý lăn ra ngủ. Hai đứa em của cu Tý chăm
chỉ cầu nguyện hơn cả trẻ con có đạo. Con Ki và cu Đốm học trường nữ tu Công
giáo. Con Ki cầu nguyện Chúa giúp mẹ ngủ được, hết bệnh, hết càu nhàu. Cu Đốm
nghiêng tình thương về bố, cầu nguyện Chúa giúp bố... đánh bài "ăn"
và muỗi đừng đốt chân cu Đốm vì cu Đốm sợ chân có sẹo. Bây giờ mới là mười hai
tháng chạp. Miền Nam không có mùa đông. Nhưng tuyết đang rơi trong tâm hồn cu
Tý. Hễ hai em cầu nguyện trước giờ ngủ, cu Tý vội bỏ bài vở, vô cầu nguyện với
em. Và nó cầu Chúa giúp nó làm cái máng cỏ đẹp nhất. Cu Tý đã nhớ cầu nguyện.
Vì cái máng cỏ.
Mỗi ngày, bố cho cu Tý hai chục uống nước. Cu Tý uống chai xá
xị mất mười đồng. Từ hôm "ghi tên dự thi" làm máng cỏ, cu Tý nhịn uống.
Cu Tý dành tiền mua "vật liệu" kiến trúc cái máng cỏ đầu tiên trong đời
cu Tý. Trước hết là những tấm hình in rô nê ô về sự tích Giáng Sinh bán ở nhà
sách trong trường. Cu Tý "thanh toán" bài vở rất nhanh để loay hoay
tô mầu lên hình Chúa và các thánh. Cu Tý hỏi bố cách tô mầu. Bố dốt về mầu sắc.
Cu Tý hỏi mẹ. Cu Tý có cái tật đáng ghét ghê đi. Là làm hỏng cái gì thì ngồi
khóc, ngồi khóc. Cu Tý cắt hình bị lẹm, ngồi khóc. Y như cu Tý làm bài, học
bài. Bố cu Tý hỏi han, rõ chuyện phải an ủi:
- Con làm đi làm lại nhiều lần mới đẹp. Giải thưởng thường về
tay những người kiên nhẫn. Nước chảy đá món, cu Tý ạ!
Cu Tý lau nước mắt. Hôm sau, mua về một xấp hình. Cu Tý ngỏ ý
nhờ bố mẹ tô mầu giúp. Bố nói:
- Bố tô cũng được và sẽ đẹp nhưng con sẽ bớt vinh dự nếu máng
cỏ của con trúng giải nhất. Hãy tự con làm một máng cỏ đẹp nhất như tự bố, bố
đã làm lấy cuộc đời bố.
- Chúa có giúp con không?
- Con cứ giúp con trước đã, Chúa sẽ giúp sau.
Cu Tý học lớp năm, sắp lên trung học rồi, nên hiểu lời bố. Cu
Tý không nhờ vả bố mẹ nữa. Cu Tý thức khuya tô mầu hình Chúa và các vị vua từ
phương Đông. Hỏng. Xé bỏ. Khóc. Nín. Tô hình mới. Cuối cùng cu Tý đã có những tấm
hình có chân dán tô mầu thật đẹp, cắt thật hay, cần thiết cho sự trang trí bên
trong máng cỏ. Cu Tý hài lòng. Cu Tý cười nói huyên thuyên. Để đền ơn hai em
không phá nghịch, cu Tý mua xí muội tặng cu Đốm và đậu phụng da cá tặng con Ki.
Đã đến lúc cu Tý lo cái nền máng cỏ. Cu Tý nhờ bố bắc thang leo lên gác xép kiếm
miếng gỗ mỏng. Cu Tý lục lọc tung cả gác xép. Bị mẹ cho ăn roi. Mông cu Tý nổi
hình con lươn đỏ. Bố vắng nhà không "can thiệp" kịp. Cu Tý dấu chuyện
ăn đòn. Chờ bố về, cu Tý tán bố:
- Bố ạ, nhà mình chẳng có miếng gỗ mỏng nào. Đằng sau cái
khung ảnh của con là miếng các tôn dầy cộm, con lén mẹ gỡ ra làm cái nền máng cỏ
được không hả, bố:
- Rồi lấy gì thay thế?
- Dự thi xong con đem về, gỡ ra, lắp vô như cũ.
- Con sẽ trúng giải nhất mà.
Cu Tý ngây người ra giây lát. Bố xoa đầu cu Tý:
- Thì gỡ đi. Bố nhận tội giùm con.
Cu Tý cười:
- Con chịu nổi năm roi, bố ạ!
Cu Tý tháo miếng các tông sau khung ảnh chụp cu Tý đứng ở bãi
biển Vũng Tầu làm cái nền máng cỏ. Cu Tý cuốc bộ lên Tân Định mua giấy bạc làm
hang đá, mua cỏ nhuộm nhân tạo làm cỏ máng lừa nơi hang Bê lem. Cu Tý mua cả
cây "sa panh" nhỏ xíu lốm đốm tuyết trắng. Cu Tý "sáng tác"
thêm cái cột trên nóc hang đá và cột thêm nhiều cành để máng sao và các thiên
thần do cu Tý vẽ và tô mầu. Bố cu Tý ngạc nhiên:
- Hang đá và máng cỏ của con lạ thật.
Cu Tý nói:
- Con làm theo bài hát, bố ơi: "Nghe trên không trung,
tiếng hát thiên thần vang lừng..."
Bố khen máng cỏ đẹp, mẹ không có ý kiến. Con Ki chê dở ẹt. Cu
Đốm bảo máng cỏ sẽ chiếm giải bét ăn bánh tét. Cu Tý buồn lắm. Khi cu Tý bảo mẹ.
- Con sẽ chiếm giải nhất, mẹ ạ!
Mẹ xua tay:
- Con sẽ chả được cái giải gì đâu.
Cu Tý càng buồn hơn. Và càng buồn thì buổi tối cu Tý cầu Chúa càng lâu hơn. Cu
Tý tin tưởng máng cỏ của cu Tý sẽ nhất. Bố đã nói lời Chúa dạy với cu Tý:
"Kẻ nào có niềm tin bằng hạt cát sẽ di chuyển được trái núi từ chỗ này qua
chỗ khác". Cu Tý có niềm tin to bằng cái máng cỏ của cu Tý.
Trước ngày đem máng cỏ nộp sư huynh giám học, cu Tý hỏi ý kiến
bố:
- Bố nói thật đi, máng cỏ của con xấu lắm phải không bố?
Bố gật đầu:
- Máng cỏ của con không đẹp.
- Con thôi dự thi nhé?
- Con nên đem dự thi. Bố có thể nhờ thợ làm hay đi đặt cho
con một cái máng cỏ thật đẹp, thật đắt tiền, thật lộng lẫy; bố cũng có thể làm
giúp con chiếm giải. Nhưng bố đã nói với con về cuộc đời ấu thơ của Chúa. Chúa
đâu có ra đời ở chỗ giầu sang lộng lẫy. Mà Chúa ra đời ở chỗ thấp hèn, ở cái
máng cỏ đơn sơ hơn cái máng cỏ của con. Cu Tý, nhà mình không theo đạo Công
giáo nhưng mẹ con và các em đều thờ phụng Chúa. Và con đã làm cái máng cỏ đúng
ý Chúa nhất. Con đã làm cái máng cỏ bằng tấm lòng của con, bằng cả sự... chịu
đòn vọt. Con đã học giáo lý, đã biết Chúa ở khắp mọi nơi. Chúa đã ở nhà ta,
đang ở nhà ta. Chúa đã nghe bố con mình nói về Chúa, đã theo dõi con làm cái
máng cỏ kỷ niệm sinh nhật Chúa, đã thấy con khóc khi tô mầu hình Chúa, đã thấy
con cười khi cắt hình Chúa, đã thấy con bị đòn đau vì tâm hồn con để hết vào
cái máng cỏ. Cuối cùng, Chúa thấy một điều làm Chúa sung sướng là, đứa trẻ ngoại
đạo làm cái máng cỏ đơn sơ tặng Chúa, đồng thời, nó biết làm sáng danh Chúa. Và
bố tin chắc cái máng cỏ của con sẽ chiếm giải nhất. Chúa phát giải cho con.
Cu Tý mở tròn mắt, há hốc miệng nghe bố nó. Cu Tý ngồi bất động.
Tâm hồn cu Tý bay lên trời cùng với chiếc máng cỏ. Tâm hồn cu Tý gặp thiên thần.
Và các thiên thân dẫn cu Tý mang quà sinh nhật dâng lên Chúa. Chúa xúc động.
Chúa khóc...
13-12-1972
GIÁNG SING Ở MỘT LÀNG NHỎ MIỀN ĐỒNG THÁP
Năm 1958, áo cơm đưa đẩy tôi về miền Tây. Đói, đầu gối phải
bò. Và tôi đã bắt đầu gối tôi phải bò mãi về làng Mỹ Lương, thánh địa Hòa Hảo,
nơi ra đời của vĩ nhân Huỳnh Phú Sổ, dạy ở ngôi trường trung học bán công mà học
trò, hầu hết đều bằng tuổi tôi. Mỹ Lương buồn lắm. Vào những ngày mười tư, mười
rằm và ba mươi, mồng một chợ búa chỉ bán rau cỏ, tương chao, tầu vị yểu. Quán
nước trần xì cà phê đen. Điểm tâm bằng dầu cháo quẩy. Không thịt cá những ngày
đó. Là kẻ tội lỗi từ thuở lọt lòng, dẫu ăn chay trường cũng khó sạch tội, nên
khi thánh địa ăn chay, đọc kinh, nghe lời giảng của Đức Thầy, tôi bèn làm những
chuyến... sang sông.
Con sông nhỏ có thể đưa ghe, tầu sang tận Cao Miên nhưng chỉ
đưa tôi qua Tân Huề bằng chiếc đò máy. Cách một dòng sông bên này là thánh địa
Hòa Hảo, bên kia là... lung tung beng. Một xóm đạo nhỏ với ngôi nhà thờ bé và vị
linh mục kéo vĩ cầm. Lại chỉ khoái chơi nhạc kháng chiến! Tôi có nhiều học trò
bên Tân Huề. Và tôi thường mò sang ăn mặn vào dịp Mỹ Lương ăn chay. Tôi quen với
linh mục khoái nói chuyện bưng biền hơn là nói chuyện Chúa, ở Tân Huề. Nhà thờ
thiếu cái đàn "Harmonium", thiếu ban hát lễ, thiếu nhô con áo đỏ giúp
lễ ố những chuyên viên quỳ ố thiếu luôn bánh thánh và... nước phép. Cha sở - tạm
gọi thế - kéo vĩ cầm buồn cười vỡ bụng. Ngài lười "vibrer". Ngài cứ
đưa cái "archet" lên xuống cả những nốt ngân. Nhưng con chiên của
ngài xứng đáng được Chúa thương xót nhất nếu Chúa biết ngót mười lăm năm trời,
họ đã sống trong nỗi hãi hùng, lép vế, buồi tủi. Mà vẫn phụng thờ Chúa, vẫn tin
ngày nhắm mắt được gặp Chúa ở trên trời, vẫn làm sáng danh Chúa.
Giáng Sinh những năm trước, tôi không biết ở đây, ở cái xóm đạo nhỏ bé của làng
Tân Huề thuộc miền Đồng Tháp, cái đám giáo dân tổ chức đón mừng Chúa Hài Đồng
ra đời ra sao, nhưng năm nay, hang đá tại nhà cô út lớn gấp ba hang đá của nhà
thờ. Tôi thấy một điều lạ. Chúa ở thật xa, Cha ở thật gần, đám con chiên hèn mọn
của Chúa chỉ theo Chúa. Có lẽ, cha sở mải lo chuyện bưng biền, quên phụng vụ
Chúa, quên an ủi đám con chiên lạc lõng, bị kìm kẹp giữa miền hắt hủi như những
tội đồ. Cô út là chị thằng Lễ, học trò lớp đệ thất. Cô mở tiệm may bên Tân
Châu. Mọi năm, cô không về Tân Huề mừng Chúa giáng sinh đâu. Ở Tân Châu vui
hơn. Nhà thờ lớn hơn. Tiếng chuông ánh ỏi hơn. Lời ca vút cao hơn. Giáng sinh
năm nay, cô út mừng Chúa ra đời ở quê nhà. Chắc tại thằng Lễ nói có tôi dự tiệc
nửa đêm ở nhà nó. Tôi không phải là công giáo. Gần Giáng Sinh, tôi dạy tới
bài Christmas trong cuốn Anglais Vivant của Fialip
Carpentier. Bài này và hai bài kế tiếp đều nói về Giáng Sinh, thời tiết trong
ngày Giáng Sinh với ông Santa Claus. Thằng Lễ tưởng tôi khoái "đạo" của
nó lắm nên năn nỉ mời tôi sang Tân Huề. Tôi nhận lời ngay.
Buổi chiều hôm 24, nhà thằng Lễ rộn rã mà nếu Chúa biết. Ngài
sẽ cảm động vô cùng. Cái cổng chào đã dựng xong ở ngõ từ sáng. Trên nền lá dừa
chẻ nhỏ, cắt ngắn là hàng chữ cắt ráp tỉ mỉ của Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh.
Chiếc đèn ông sao treo ở giữa. Rất đông bà con thân thuộc của gia đình Lễ tới
tô điểm hang đá và trang hoàng nhà cửa. Cuối sân, cô út đang sửa soạn bếp quay
một cặp ngỗng. Mọi người hầu như quên nhà thờ, quên cha sở, quên cả nỗi cay đắng
trải dài nhiều năm tháng. Họ ăn mặc chỉnh tề. Niềm hân hoan hiện rõ. Càng thắm
đậm oan khiên, tủi cực họ càng tin rằng Chúa không bỏ họ như cha sở. Chúa sẽ đến
với họ. Chúa đã quên họ từ bao nhiêu năm nay. Chúa phải đến đêm nay. Chỉ cần Chúa
đến giây lát. Chỉ cần Chúa hiểu họ không bao giờ quên Chúa và lời dạy của Chúa.
Đêm xuống dần. Gió sông lùa lên tăng thêm cái lạnh dễ yêu.
Tôi bảo Lễ chở xe gắn máy đưa tôi đến nhà thờ. Nhà thờ ở gần bến đò. Vắng như bến
đò. Có một giáo đường nào im bóng hơn giáo đường này, vào đêm Chúa giáng sinh?
Hai chúng tôi trở về. Những chiếc đèn ông sao thắp sáng một vùng quê hương u tối.
Mọi người quỳ trước hang đá cầu nguyện và suy tôn Chúa cao cả. Mùi hoa Huệ thơm
nhẹ. Hoa Huệ chỉ thơm khi gần khói hương hay gần ánh đèn cầy. Mùi thịt ngỗng
quay thơm lừng. Nhưng tôi còn ngửi được một mùi thơm thần thánh toát ra từ những
tâm hồn ngoan đạo của đám con chiên côi cút đang kính cẩn nguyện cầu trước Chúa
của họ. Tôi tự hỏi ngoài nhà thằng Lễ, còn nơi nào đón mừng Chúa giáng sinh bằng
nghi thức ở nhà thằng Lễ. Nghi thức! Không, không nghi thức đâu. Đó là sự tôn
kính tuyệt đối. Đó là ý muốn của Chúa. Chúa cũng giản dị. Chúa ghét nghi thức.
Chúa giáng sinh không phải vì nghi thức, cho nghi thức. Mà vì nỗi cùng khổ của
loài người, cho loài người biết thương yêu nhau.
Gần nửa đêm, tiếng cầu nguyện lớn thêm, lan tỏa. Và khi tiếng
chuông buồn tẻ từ giáo đường vọng tới, mọi người mừng vui cuống quýt. Chúa đã
ra đời. Chúa đã ra đời cách đây 1958 năm, ra đời ở một nơi thấp hèn hơn nhà thằng
Lễ. Người ta bỗng thấy thiếu một cái gì. Ba thằng Lễ giục tôi: "Thầy
Long, thầy có biết hát thánh ca không?" Phải thú thật là tôi xúc động
ghê gớm. Tôi gật đầu. Và tôi run giọng hát Silent night, Holly night, all
is calm, all is bright... Tôi hát tới đó, dừng lại ngay và nói: "Qúy
vị cần hát một bài mừng Chúa giáng sinh với tôi". Và tôi dạy họ hát
bài Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời... Như thể được hưởng ân điển
của Chúa, họ thuộc rất nhanh. Lát sau, tiếng hát vút lên:
Chúa sinh ra đời
Nằm trong hang đá nơi máng lừa
Trong hang Bê Lem
Ánh sáng tỏa lan tưng bừng
Nghe trên không trung
Tiếng hát thiên thần vang lừng...
Ôi Chúa thiên tòa giáng sinh thấp hèn.
Tiếng hát lắng lại. Mọi người ngước nhìn bầu trời. Cả tôi nữa. Tôi thấy một vì
sao lung linh. Và tôi còn mơ hồ thấy một vì sao rơi từ từ xuống thẳng nhà thằng
Lễ. Chúa đấy. Ngài đã đoái hoài đám con chiên có cái hiện tại hẩm hiu như dĩ
vãng của Ngài, ở Tân Huề năm ấy.
Mười ba năm đằng đằng, tôi không có dịp trở về thăm làng Tân
Huề. Chiến tranh đã qua đấy chưa? Giáo đường đã sụp đổ chưa? Cha sở đã bỏ con
chiên chưa? Đám con chiên ngoan đạo bây giờ ra sao? Dù chiến tranh đã qua Tân
Huề, dù cha sở bận hạc nội mây ngàn, tôi vẫn tin Giáng Sinh năm nay nhà thằng Lễ
còn hang đá, còn đèn ông sao, còn lời nguyện cầu, còn hát thánh cạ Có thể thằng
Lễ đã chết trận. Không sao cả, miễn là, từ cái sân đất khô cằn của nhà nó, người
ta còn dựng nổi cái hang đá. Cho niềm tin.
15-12-1971
QUÀ GIÁNG SINH
NGÀY 25 THÁNG 12 LÀ NGÀY LỄ LỚN. Đó là ngày lễ Giáng Sinh. Buổi
tối hôm đó, trẻ con Pháp để giầy ở trước lò sưởi nhưng trẻ con Anh thì lại treo
bí tất dài ở chân giường. Ban đêm Xén-tơ Cờ-lo chui ống khói xuống đem quà cho
chúng nó. Đứa con trai nào ngoan, Xén-lơ Cờ-lo tặng cho cái xe đạp, cái mô tô
hay cái tàu bay. Giầy và bi tất của tụi nó đầy nhóc quà đồ chơi...
Chương Còm ngưng kể. Nó gật gù cái đầu phát biển một cảm tưởng.
- Khoái thật, làm con trai khoái thật!
Con Hương ngơ ngác, hỏi anh:
- Khoái cái gì?
Chương Còm mỉm cười hóm hỉnh:
- Con trai mới được Xén-tơ Cờ-lo yêu, còn con gái "hốc xịt".
Chường Còm thích trêu em. Sáng nay giáo sư Anh văn của nó vừa
dạy nó bài số hai mươi mốt trong cuốn "L'anglais vivant" lớp đệ thất.
Nó liền đem tài sinh ngữ ra "trộ" em nó và cố tình bỏ quên đoạn
Xén-tơ Cờ-lo tặng búp bê, bộ đồ trà cho đứa con gái nào ngoan. Con Hương rất
ghét những người ghét con gái. Nó tròn xoe con mắt, hạch anh:
- Xén-tơ Cờ-lo là cái "thớ" gì mà dám chê con gái?
Biết em gái mình sắp sửa cáu, Chương Còm nhấm nhẳn trả lời:
- Chả là cái "thớ gì cả.
Hương mĩa mai:
- Chui ống khói thì chỉ là con chuột. Chắc con chuột tiếng
anh là Xén-tơ Cờ-lo hở, anh?
Chương Còm giả vờ giật mình:
- Chết rồi nhé!
- Chết gì?
- Em nói nhảm.
- Đâu nào?
- Em vừa nói xong, phải tội chết. Xuống âm phủ là cái chắc.
Con Hương hơi chột dạ. Chương Còm dọa thêm:
- Em dám bảo Xén-tơ Cờ-lo là con chuột.
- Thế Xén-tơ Cờ-lo là gì?
- Hề hề, Xén-tơ Cờ-lo là ông già Nô en!
Hương xịu mặt:
- Sao anh không bảo em ngay, anh ác lắm.
Chương Còm an ủi em:
- Đừng lo em.
Rồi nó trồ tài láu cá:
- Để anh dịch cầu này nhé! "Dzit i dờ Dzách. Dzách
i dờ ơ boi. Ơ boi i dờ ơ pớc sơn. Dzit i dờ Dzên. Dzên i dờ ơ gơn. Ơ gơn i dờ
nót ơ, đoóc." Nghĩa là ông già Nô en không giận đứa nào cả. Con gái
chứ không phải con chó nên ông già Nô en cũng yêu nó như con trai. Nếu nó
ngoan, ông sẽ tặng nó những búp bê thật bự...
Con Hương tươi tỉnh:
- Ông già Nô en tốt ngang ông nội mình anh nhĩ.
- Ừ.
- Anh em mình bắt chước tụi trẻ con Pháp đi anh.
- Nhà mình đâu có lò sưởi?
- Thì mình để giầy ở chân giường. Hương bỗng kêu "ơ" khiến
anh nó ngạc nhiên:
- Ơ cái gì?
- Ơ mình có đi đạo khỉ mốc đâu mà hòng ông già Nô en cho quà.
Chương Còm giải nghĩa:
- Ông già Nô en của chung trẻ con chứ của riêng đứa nào mà sợ.
Em thử bắt chước tụi nhãi Pháp xem sao.
- Nhà mình cũng không có ống khói?
- Thì ông ấy chui bằng ống máng.
- Anh có để giầy không?
- Không.
- Tại sao thế ?
- Vì anh hư, chắc chắn ông già râu bạc sẽ tặng anh cái roi
mây.
Hai anh em thằng Chương Còm cười rúc rích. Con Hương tin
chuyện anh nó. Cả buổi chiều nay, nó chỉ nghĩ tới ông già Nô en. Chuông nhà thờ
inh ỏi khua trong máy thu thanh càng làm cho Hương mơ mộng những tặng phẩm của
thánh thần.
ĐÚNG NỬA ĐÊM 24 THÁNG 12, ÔNG GIÀ Nô en đáp con tầu vũ trụ xuống
phi trường Tân Sơn Nhất, ông kêu một chiếc tắc xi và bảo chạy tới số nhà
215D/17 đại lộ Chi Lăng Phú Nhuận. Người tài xế bắt chẹt ông, đòi tăng giá lên
một trăm phần trăm. Đôi co một lát, thành thử, chậm mất năm phút. Cái tên tài
xé ác ôn dở chứng không chịu rẽ vô ngỏ D, bắt tội ông già lội bộ một quãng.
Đến nhà Hương, ông già Nô en mở sổ tay xem lại một lần cho chắc
ăn rồi phi thân lên mái nhà. Đáng lẽ, ông già vào nhà bằng lối nào cũng được.
Nhưng theo truyền thống bất diệt của Nô en ông bắt buộc phải chui xuống ống
khói. Lần đầu tiên, từ khi loài người phụng thờ Chúa, ông già Nô en mới đặt
chân lên giải đất com cỏi đầy đau khổ và uất hận này.Vì chui ống máng nên ông
hơi lúng túng. Cuối cùng, ông cũng tìm thấy giường ngủ của con Hương.
Lúc ấy con bé đang thiêm thiếp ngủ. Ông già Nô en bật ngọn điện.
Căn phòng sáng trưng. Hai đứa bé không hay gì cả. Ông già bắt gặp đôi giầy ủng ở
đầu giường Chương Còm. Ông mỉm nụ cười đại lượng. Vốn biết xem tướng, ông đoán
thằng nhãi này mai sau sẽ nổi tiếng về nghề chọc cười nhân loại. Con Hương ghét
kiểu nghịch của anh nó. Nó treo lủng lẳng cái giỏ mây trên cột bàn.
Ông già Nô en tự nhiên xúc động một cách lạ lùng. Ông hối hận
ngót hai ngàn năm nay ông chỉ ban nguồn vui cho trẻ con châu Âu, châu Mỹ. Khoảnh
khắc suy nghĩ, ông già Nô en bỗng nhớ ra một món quà mà năm nay Chúa định nhờ
ông tặng hai đứa con của cố tổng thống Ken-nơ-đi. Thôi để tặng hai đứa trẻ Việt
Nam này có lẽ Chúa hài lòng hơn. Chúng nó xứng đáng nhất. Ông bèn mở cửa màn
chui vào ngồi bên cạnh con Hương, vuốt ve mái tóc rối của nó.
Con Hương cựa quậy mình. Nó đưa tay dụi mắt, chợt nó mở mắt
và há hốc mồm. Ông già Nô en nhẹ nhàng bịt miệng nó. Ông khe khẽ nói:
- Đừng sợ cưng! Ta là ông già Nô en đây mà.
Tiếng nói của ông già mơ hồ như một khúc nhạc thần tiên. Tiếng
nói ấy xoa dịu sự thương đau của loài người và không làm ai sợ hải cả. Ông già
Nô en rút bàn tay khỏi miệng con Hương. Con bé thấy ông già thân mật quá. Ông
chẳng khác gì ông nội nó. Cái mũi hơi hơi lõ, bộ râu dài hơn. Chỉ khác có thế.
Ông già Nô en đâu có hình thù quái gở như Hương đã từng ngắm nghía ở các nhà
hàng lớn trên phố Tự Do. Nhưng Hương vẫn nghi ngờ. Nó nhỏ nhẹ hỏi:
- Thật ông là ông già Nô en, hở?
- Ừ, thật cháu ơi! Ông có thẻ căn cước bọc nhựa của Chúa trời
cấp đây. Cháu muốn xem không?
- Thưa ông không.
- Cháu tốt lắm.
- Thưa ông tại sao ông phải có thẻ căn cước?
Ông già vuốt chùm râu bạc :
- Tại vì có nhiều kẻ vỗ ngực nhận đại mình là ông già Nô en.
Bọn lưu manh này làm cho loài người càng ngày càng xa Chúa nên Chúa bất đắc dĩ
phải cấp thẻ căn cước cho ông để tránh sự giả mạo của bọn giả hình.
Ông già Nô en toan giảng thêm. Song ông nhận ra ngay kẻ đang
nghe chuyện ông là một đứa con gái ngoại đạo, học lớp nhì B trường tiểu học Võ
Tánh nên ông "tốp" lại gấp. Con Hương mím môi nghĩ ngợi. Đoạn nó hỏi:
- Đứa nào bảo ông là con chuột ông có ghét nó không?
- Không, ông không bao giờ ghét ai cả.
- Thế sao anh cháu bảo ông chê con gái?
Ông già Nô en nhìn sang phía giường Chương Còm, nhăn mặt :
- Anh cháu xạo số dzách! Thôi không nói dài dòng mất thì giờ.
Ông từ trên trời xuống đây muốn cho cháu một món quà đặc biệt.
Con Hương rối rít:
- Đâu, đâu hở, ông?
Ông già Nô en xua tay:
- Cháu nói lớn quá. Khoan rồi ông cho cháu hay. Bây giờ, cháu
sang đánh thức anh cháu đi.
Con Hương tung chăn, vén màn bổ đi gọi anh. Hai đứa thì thầm
với nhau một lát. Chương Còm bối rối theo em ra chào ông già Nô en. Không để nó
ba hoa con chích chòe, ông già nói:
- Ông mang lỗi nhiều với các cháu Việt Nam. Vậy năm nay ông tặng
hai cháu một món quà phi thường, một món quà mà từ trẻ con đến người lớn trên
thế gian này đều mơ ước. Đó là cuộc du lịch ở Hỏa Tinh. Cuộc du lịch vĩ đại của
thế kỷ thứ hai mươi. Đừng hỏi lôi thôi hãy theo ông mau!
Chương Còm thắc mắc:
- Phải thay quần áo chứ ông?
Ông già Nô en đáp:
- Khỏi khỏi!
CHIẾC TẮC XI NEO SẴN CHỜ BA NGƯỜI rồ máy phóng nhanh. Mười
phút sau họ đã tới phi trường Tân Sơn Nhất, ông già Nô en dẫn anh em Chương Còm
đến chỗ đậu con tàu vũ trụ. Ông mở cửa, bế hai đứa chui tọt vào con tầu. Ông
già "đề ma rê", con tầu vũ trụ từ từ rời mặt đất. Ngồi trong đó, anh
em Chương Còm cũng chẳng hiểu nó bay nhanh hay chậm. Ông già Nô en vỗ vai
Chương:
- Cháu nhớ nhé! Mỗi phút chúng ta bay được sáu trăm ngàn cây
số. Sang năm 3000 thì tốc độ này không còn giới hạn nữa. Các cháu hãy nhìn
trong máy "ra đa".Chúng ta đã thấy Hỏa Tinh rồi. Chương có thấy vì
sao hơi hơi đỏ không cháu?
- Thưa ông có ạ!
- Hỏa Tinh đấy. Nó nhỏ hơn Trái Đất một chút các cháu ạ!
Trái Đất quay chung quanh Mặt Trời 300 ngày nhưng Hỏa Tinh phải quay mãi 687
ngày cơ.
- Lâu quá ông nhỉ?
- Ừ.
- Quay nhanh thế nó có chóng mặt không hở, ông?
Ông già Nô en béo tai con Hương:
- Cháu chóng mặt chớ Hỏa Tinh "chiến" lắm! Các
cháu lấy giây lưng buộc bụng chặt di. Ông cho con tầu xuống phi trường Hỏa Tinh
đây. Ông đợi các cháu nhé! Nô đùa với tụi nhãi Hỏa Tinh cho thỏa thuê, lúc nào
chán ông chở về nha.
Chương Còm hỏi:
- Tụi nó có biết nói tiếng Việt như ông không?
- Yên chí, chúng nó "cừ" mà!
Ông già Nô en thắng mạnh. Con tàu vũ trụ đứng im trên mặt đất
Hỏa Tinh. Ông mở cửa, bế hai đứa trẻ Việt Nam xuống. Anh em Chương Còm quá đỗi
ngạc nhiên. Chúng nó không tưởng tượng nổi bọn trẻ con Hỏa Tinh đã lũ lượt ra
phi trường đón tiếp chúng nó.
Sau những nghi lễ xã giao quốc tế, anh em Chương Còm được mời
về gia đình ông Mác-sơ trú chân. Ông bà Mác-sơ có hai đứa con, một trai, một
gái. Thằng Mác-tàng bằng tuổi Chương Còm - Con Mác-bộ hơn Hương sáu tháng.
Mác-tàng và Mác-bộ nói tiếng Việt rất giỏi. Chỉ hơi chê một
chút là chúng nó cứ lẫn lộn n với l. Anh em Chương Còm ngồi trong phòng khách
bài trí hết sức sang trọng và lạ lùng. Những đồ vật của ông Máe-sơ, anh em
Chương Còm chưa hề trông thấy ở quê hương chúng nó. Hai anh em nó như sống
trong ảo cảnh. Một lát, anh em Mác-tàng đi guốc máy tự động bay vào phòng.
Mác-tàng bắt tay Chương Còm. Nó tự thiệu:
- Tôi nà Mác-tàng, con bé lầy nà em tôi,
tên nó nà Mác-bộ.
Chương Còm đứng dậy đáp lễ:
- Tôi là Vũ Nguyễn Thiên Chương tức Chương Còm, em gái tôi
đây là Vũ Nguyễn Thiện Hương, con của ông Vũ Mộng Long ở nhà số 215D/17 Chi
Lăng, Phú Nhuận Việt Nam.
Mác-tàng nhe răng cười hềnh hệch.
- Các bạn nên đây chắc vui nắm nhỉ?
Chương Còm sửa, gáy Mác-tàng:
- Dạ, vui nắm nắm ạ!
Mác-tàng tưởng "bở" khoe khoang:
- Ở Hỏa Tinh của chúng tôi, muốn đi từ phi trường về nhà,
chúng tôi khỏi cần sài tắc xi. Chúng tôi có hai cách một nà đi siêu
guốc tự động, hai nà ngồi trên chiếc siêu trực thăng tự động do vô
tuyến truyền hình điều khiển. Như thế, chỉ mất có vài giây, chả no kẹt
đường.
Mác-tàng rút chiếc guốc siêu tự động cho Chương Còm xem,
Chương Còm xuýt xoa:
- Các bạn tiến bộ quá cỡ!
- Chúng tôi đã có bao nhiêu thế kỷ văn minh trước những kẻ náng giềng
đáng thương hại. Ồ, chúng tôi sẽ nàm các bạn sung sướng! Ở đây, tất
cả đều nà siêu điện khí, siêu điện tử, siêu nguyên tử, siêu âm. Đời sống,
thực phẩm, học vấn, du nịch, giải trí, trò chơi, đồ chơi...
Con Hương có vẻ sôi tiết. Nó "kê" Mác-tàng:
- Thế bạn có Siêu sắc thuốc không?
Chương Còm nháy mắt khuyên em đừng gây sự. Mác-tàng say sưa
khoe, bất kể bị "kê" tủ đứng vào mồm. Nó hơi sững sờ, nhưng Chương
Còm đã vuốt ve vội:
- Các hạn tiến bộ quá cỡ!
- Các bạn cũng chưa biết những thứ ống nhòm siêu quang học của
chúng tôi. Ống nhòm lày cho phép chúng tôi nhìn rõ tất cả mọi sự vật
diễn biến trên tất cả mọi hành tinh vây quanh chúng tôi Nhưng chiếc ống noa siêu
âm thanh, phát minh mới nhất trong mùa. Nhờ những ống noa lày, chúng tôi
nghe được tất cả mọi tiếng lói, mọi giọng hát cách xa hàng ngàn cây số. Những
chiếc máy siêu ghi âm của chúng tôi có khả lăng dịch tất cả mọi thổ
ngữ trong vũ trụ sang tiếng lước Hỏa Tinh.
Mác-tàng ngừng lại giây lát, gật đầu hươu hươu tự đắc:
- Thí dụ tiếng Việt Lam của các bạn. Tiếng lước Việt Lam hay
thật, hay nhất thế giới.
Con Mác-bộ tự nãy câm như hến, giờ mới tiếp lời anh:
- Chúng tôi có những chiếc máy siêu vi âm cảm thụ, nhờ ló mà
chúng tôi bắt được mọi điệu hát tân tiến nhất của trời đất.
Con Hương xỏ ngọt:
- Chắc bạn biết hát vọng cổ?
Mác-bộ thành thật nói:
- Tôi ghét vọng cổ lắm bạn à.
- Thế bạn thích gì?
- Tôi thích nghe ban A.V.T.
Anh em Chương Còm thật bối rối trước sự kiêu ngạo, phách lối
của hai đứa ranh con Hỏa Tinh. Chúng nó tưởng xứ sở của chúng nó tiến bộ tuyệt
vời là chúng nó có quyền coi thiên hạ hơn rác. Cái giọng của anh em Mác-tàng hỗn
quá, thiếu cảm tình nữa. Chương Còm đang định trổ tài vặt hạ Mác-tàng cho hết
làm tàng thì con Hương đã nhanh nhẩu hỏi:
- Thế Giáng Sinh? Giáng Sinh trên này có gì lạ?
Mác-tàng và Mác-bộ lo lắng, trợn trừng con mắt:
- Giáng Sinh? Giáng Sinh lào?
- Giáng Sinh ấy mà...
Mác-tàng lúng túng:
- Các bạn nói Giáng Sinh lào, tôi không hiểu.
Anh em Chương Còm kinh ngạc nhìn hai đứa Hỏa Tinh:
- Ngày 25 tháng 12 đối với các bạn như mọi ngày khác, hở? Nó
giống ngày 14 tháng 6 hay ngày 1 tháng 11 thôi à?
Mác-bộ ấp úng:
- Phải... phải... tại sao?
Chương Còm nháy em, Con Hương hiểu ý anh, tấn công:
- Các bạn không có hang đá và tượng Chúa hài đồng, hở?
- Không.
- Tượng siêu nguyên tử cũng không, hở?
- Không.
- Các bạn không có đèn ông sao thắp nến, không có cành thông
chằng chịt những ngọn đèn nhỏ, hở?
- Không.
- Các bạn không có những hồi chuông inh ỏi và ông sao Mai lấp
lánh trên nền trời, hở?
- Không.
- Thế ông già Nô en?
Mác-tàng chớp mắt:
- Ông già Lô en nà ai?
Hương cầu cứu anh. Tên học sinh đệ thất liền thi thố tài học:
- Ông già Nô en tức là Xén-tơ Cờ-lo. Hàng năm, cứ đúng đêm 24
tháng 12, ông chui ống khói xuống đem quà cho trẻ con chơi. Chính ông ta chở
con tàu vũ trự đưa anh em tôi lên đây.
Mác-bộ buột miệng:
- Thích nhỉ?
Chương Còm hứng chí kể lia lịa:
- Ừ, thích lắm. Anh em tôi không có đạo mà còn thích nữa là.
Nếu các bạn quen với trẻ con theo đạo thiên Chúa, chúng nó sẽ tả cho các hạn
nghe những tiếng nói vui vẻ buổi sáng ngày 25, những ngọn nến nhỏ của cây Giáng
Sinh, bữa tiệc lớn, những bà mẹ kể chuyện Chúa, những chiếc bánh ngọt đầy bơ...
Anh em thằng Mác-tàng nghe hai đứa trẻ kể chuyện Trái đất say
mê không thể tả. Đó là phép mầu nhiệm của Giáng Sinh. Đã 1963 năm rồi, đây là
năm đầu liên, hai đứa trẻ Hỏa Tinh tự phụ, kiêu hãnh tất cả những thứ chúng có,
kiêu hãnh tất cả những điều chúng biết, chăm chú nghe Chương Còm nói chuyện
Giáng Sinh:
- Ngày 25 tháng 12, Chúa ra đời hở, bạn Chương?
- Phải, Chúa ra đời để trẻ con chúng ta có đồ chơi sinh nhật.
Hai đứa trẻ Hoả Tinh bắt đầu khóc. Nước mắt của chúng làm
tiêu tan sự ghét bỏ của anh em Chương Còm. Con Hương thương hại chúng nó. Mác-bộ
thút thít:
- Mọi thứ siêu chúng tôi có cả mà không có Giáng Sinh, coi
như chả có gì ráo trọi.
Chương an ủi:
- Nếu các bạn muốn hưởng lễ Giáng Sinh, sẵn có con tầu vũ trụ
của ông già Nô en, anh em tôi mời các bạn xuống nhà chúng tôi chơi. Dĩ nhiên
Mác-tàng và Mác-bộ bằng lòng.
NĂM NAY TRÊN HÈ PHỐ SÀI GÒN, TỐI ngày 24 tháng 12 có hai đứa
trẻ, một trai, một gái rất ngộ nghĩnh, chen vai chích cánh tới nhà thờ Đức Bà.
Ai có gặp anh em nó đừng nhìn lâu, mà chúng nó rnắc cỡ. Hai đứa trẻ này đáng được
thương xót vì chúng nó trót sinh lầm ở xứ sở quá văn minh kỹ thuật.
Chúa đã ủy thác cho anh em thằng Chương Còm mang quà của Ngài
lên Hỏa Tinh tặng chúng nó.
(Noel 1965)
CHÚA KHÔNG ĐẾN NGÔI NHÀ THỜ ĐÓ
Tôi cảm thấy tôi đã già với tuổi ngọc. Bây giờ mới là cuối
thu nhưng tôi tưởng chừng tháng chạp sắp hết. Để tôi được thở dài: Mình bốn
mươi tuổi rồi. Thuở nhỏ thầy dạy hai câu Thời giờ thấm thoát thoi đưa, Nó
đi đi mất có chờ đợi ai thì buồn cười. Bởi vì, khi ta nhỏ bé, ta nhìn cái
vũ trụ của ta tầm thường quá, ta mơ ước cái vũ trụ mênh mông của người lớn. Và
ta mong thời giờ vút nhanh hơn vó câu qua cửa sổ. Mấy chữ Anh làm dáng trên cái
thời khóa biểu trung học vẫn cứ ngớ ngẩn Time is money! Nhờ bạn một
tí. Hãy đưa tôi vài chục bạc, tôi sẽ rủ đám bạn thân chui vội vào rạp chiếu
bóng. Ôi chao, Herman Brix, thần tượng cưỡi ngựa, bắn súng của tôi bị bọn gian
tặc bắt nhốt trong hang núi và thả con hổ chui vô. Đến đó hết hồi thứ hai.
Phim Hiệp sĩ Colorado những ba hồi. Herman Brix có bị cọp xé xác? Bạn
thân của chàng là Toronto mọi da đỏ đã hay tin này chưa? Chuông réo hồn tôi, cậu
bé năm thứ nhất thành chung, đứng gần chỗ bán vé mà túi rỗng không. Cậu bé đứng
chờ một phép lạ.
Một ông bác tình cờ đi xem chiếu bóng, thẩy cát vé ban ơn. Một
người quen của bố mình tình cờ đi xem chiếu bóng, hoan hỉ dẫn vào xem nhờ. Một
thằng bạn giầu lòng nghĩa hiệp cho vay khoản tiền. Tuyệt vọng. Cửa rạp đã vắng
hoe. Người soát vé kéo tấm màn. Nếu có thể bán mười năm thời gian lấy mười đồng
bạc, tôi sẵn sàng bán ngay. Lúc đó. Tôi khoái biết số phận của hiệp sĩ
Colorado, không thèm biết cái tương lai mơ hồ của mình phụ thuộc vào sự lãng
phí hay chắt chiu thời gian. Hôm nay có dịp nhìn lại mình, tôi đã ân hận vô vàn
những ý nghĩ đáng thương về thời gian của tuổi nhỏ. Quả thật tôi đã già. Với
quanh tôi. Bốn mươi tuổi, chưa đun sôi một ấm nước hoài bão nhỏ, kể như là vất
đi, là tàn tạ, là vô tích sự. Tôi cố nhớ bài học thuộc lòng lớp nhất:
Tuổi niên thiếu sức dài vai rộng
Mai sau đến lúc lão thời
Nhìn trang sử sách thấy đời rỗng tuyênh
Chi bằng lúc đầu xanh tuổi trẻ Trời phú cho mạnh khỏe tay
chân Việc ta ta hãy chuyên cần
Quyết đem tài chí lập thân sau này
Rồi vùn vụt tới ngày tuổi tác Tới khi ta tóc bạc da mồi Vuốt
râu ôn lại sự đời
Đời ta đầy đủ thảnh thơi tự hào
Đó là một bài thơ của tác giả Giòng nước ngược. Rất
nhiều niên thiếu đã thấm lời khuyên của ông, đem "tài chí lập thân"
và sử sách đã ghi chép sự nghiệp "thảnh thơi tự hào" của họ. Không
bao giờ tôi được là một trong rất nhiều niên thiếu ấy. Bởi tôi đã muốn đổi thời
gian lấy vé xi nê! Bởi tôi đã say mê Herman Brix như nhiều niên thiếu hôm nay
say mê Lý Tiểu Long, Khương Đại Vệ, cắp cặp vào rạp chiếu bóng mỗi buổi sáng, bỏ
trường lớp một cách hứng khởi. Tôi luôn luôn gặp cái dĩ vãng tội nghiệp của tôi
ở cửa rạp chiếu bóng sáng hôm kia, sáng hôm qua, sáng hôm nay, sáng ngày mai.
Ôi dĩ vãng tội nghiệp, buồn ghê nơi, tôi còn thấy nó hiện về ở hiện tại của
niên thiếu bây giờ. Nếu tôi đã "lập thân" nhỉ? Thì xóa bỏ dĩ vãng tội
nghiệp bằng một đạo luật cấm học trò vào rạp chớp bóng, ghé quán cà phê trong
giờ học, ngày học. Nhưng tôi không "lập thân" do "quyết
chí" tự "lúc đầu xanh tuổi trẻ". Mà "lập thân" do sự
"đói đầu gối phải bò", do sự thử vận ngập lụt thủy triều may rủi. Và
chắc chắn, sự lập thân này không hề do "tài chí". Cuộc đời vẫn hiếm
hoi kẻ tin ở lời nói thật. À, anh nói láo, anh giả vờ khiêm tốn, mấy chục cuốn
sách của anh chẳng là sự "đầy đủ thảnh thơi tự hào" chăng? Tự hào ư?
Có chứ, tự hào lắm song xin dành sự tự hào ấy cho loài mối.
Xưa có người rạng danh văn chương phú lục, liệng cái tự hào
đó mà rằng:
Sách vở ích gì cho buổi ấy,
Áo xiêm nghĩ lại thẹn thân già.
Lại thêm người nữa:
Một việc văn chương thôi đã hỏng, Trăm năm thân thể có ra gì.
Ông Nguyễn Khuyến không tự hào với sách vở của ông. Ông Trần
Tế Xương không tự hào với văn chương của ông. Lũ hậu sinh học đòi "trước
thư lập ngôn", coi ba cuốn sách kiếm cơm áo nuôi vợ con là những tác phẩm
lớn, tác phẩm bé, lên mặt vênh vang, "mỏi gối quỳ mòn sàn tướng phủ",
khom mình run rẩy nhận lãnh sự tuyên dương rồi phóng lời khẳng khái kẻ sĩ
"uy vũ bất năng khuất" thì khác chi lũ đười ươi? Không, tôi chỉ là
tên viết truyện giải buồn (cám ơn ông Huỳnh Tịnh Của), chẳng thể là "nhà
văn" Trần Lâm, danh sĩ thời tam quốc, một thứ văn nô theo Viên Thiện viết
hịch chửi từ ông nội đến bố Tào Tháo rồi lại ngẩng mặt suy tôn Tào Tháo. Một
tên viết truyện giải buồn, mua vui không có gì đáng tự hào cả. Y đáng ghét lắm,
với một số người nào đó song đã không ai được phép thương hại y, trừ chính y,
hay vợ con y. Y còn được phép không thương hại cả Trần Lâm lẫn Nễ Hành. Danh sĩ
sống hèn bị chê, chết hùng cũng bị chê. Vậy văn chương nên ngợi ca cỏ cây, chim
muông giun dế và tình yêu. Cứ làm ra vẻ văn chương dấn thân, sách động, phản
kháng, phẫn nộ, ở xã hội ta hôm nay, sợ rằng nó vừa giả dối vừa thê thảm.
Tôi không hề có một tham vọng gì về văn chương. Cho đến khi bẻ
bút, tôi vẫn chỉ là tên viết tiểu thuyết nhân vật là con nít. Xin cho tôi yên ổn
viết chuyện giải buồn con nít. Tôi đã nhủ tôi thế. Tôi đã xin tôi thế. Vậy mà
tôi nhắm mắt nhào vô cái lãnh vực tôi mù tịt là báo tuổi ngọc. Rõ ràng tôi điếc
không sợ súng. Rõ ràng tôi, con chim én muốn làm mùa xuân báo nhi đồng. Đem bốn
chục ngàn vay lãi ba phân xuất bản tuần báo Búp Bê. Ối giời, tuần
báo Búp Bê sao đong đầy vất vả! Dạo ấy có Lê Tất Điều keo sơn, có
Nguyễn Thân tri kĩ, có Đinh Tiến Luyện vừa lớn và Ngọc Điệp đam mê. Dạo ấy tôi
còn lao đao về vật chất. Nguyễn Thân nhằm buổi sáng mưa gió mịt mù, khoác áo
mưa đem theo cả mưa gió ngoài trời vô cái tòa soạn nhật báo tôi đang cộng tác,
vuốt mặt mà rằng: "Nghe tin mày đã nắm trong tay cái giấy phép Búp Bê..."
Hắn thò tay qua áo mưa, móc ở bụng ra đống bạc không gói kỹ, liệng xuống bàn:
"Tao mại cái Vespa được 40 chục ngàn. Cầm đỡ làm vốn." Rồi hắn bước
khỏi tòa soạn rất nhanh như sợ hãi nhìn khuôn mặt phù cảm động của tôi. Lại
thêm bốn chục ngàn... phước thiện. In bích chương quảng cáo Búp Bê. Đằng
Giao sáng tác giùm một mẫu bích chương lạ nhất, đẹp nhất. Nhật Tiến chí tình
khích lệ và viết bài. Nhưng Búp Bê đã không chịu dán bích chương
như Tuổi Ngọc không chịu treo bảng hiệu. Âm thầm suốt đời. Năm ngàn tờ
bích chương rồi đem bán ký lô! Hôm phát hành số ra mắt, nhà phát hành
"phán" một câu tàn nhẫn "Thất vọng 90 phần 100. Tại sao không
đúng giờ giao báo?" Lê Tất Điều chủ bút, tôi chủ nhiệm và Đinh Tiến Luyện
cởi trần gấp báo, đếm báo, buộc báo. Trái mìn đã gài ở ngay đoạn đầu đời Búp
Bê. Trái mìn phát hành tai ác. Nổ tung Cỗ xe ọp ẹp lật tung. Năm số báo tâm sự
chấm dứt một đời báo, rạng rỡ một đời ấp ủ làm báo tuổi thơ của năm người.
Khi xưa, đọc Phổ thông bán nguyệt san tôi đã mê mẩn.
Thức cả đêm với Tô Hoài.
Gửi hồn mình vào đôi chân của Thằng Kinh của Nguyễn
Đức Quỳnh. Tưởng mình giống Anh em thằng Việt của Lê Văn Trương... Lớn
lên, tập viết những Thằng Vũ, Bồn Lừa... Rồi quá trớn đua đòi xuất bản
báo nhi đồng. Ngỡ trường đời êm êm cơ hồ giấc mơ hồn đào. Ai dè nó lởm chởm
móng vuốt. Ta thù hận móng vuốt đó. Và ta tự đẩy ta vô chốn ưu phiền. Nhớ dạo ấy
ta nhận ta là con ngựa già. Con ngựa già nô lệ của một số bạn nhỏ thương yêu
ta. Con ngựa già đoan kết sẽ kéo chiếc xe Búp Bê dẫn các cô cậu chủ của
nó đi thăm nội cỏ ngàn hoa. Con ngựa già gục khuỵu vì trái mìn tai ác của phù
thủy phát hành. Nó ứa máu. Nó bị thương nặng. Nó dưỡng thương. Nó khỏi. Nó biến
thành ngựa chứng. Một vài cánh tay vẫy con ngựa chứng, độ lượng khuyên nó:
"Này ngựa chứng, cuộc đời không phải chỉ toàn Thiện hay toàn Ác". Ngựa
chứng bèn tỉnh ngộ. Nó hóa ra con sên. Con sên yếu đuối bước từng bước Tuổi Ngọc.
Tròn 24 bước, con sên bị đạp nó rớt xuống đống vỏ ốc. Người bạn nhỏ nào đó ở Huế
viết cho tôi bức thư 24 trang giấy học trò, khen con sên là thứ sên can đảm.
Con sên can đảm lắc đầu từ chối lời khen. Nó thu gọn đời nó trong cái vỏ hận
thù. Nó trở về kiếp ngựa chứng hung hăng và tàn bạo. Những cánh tay khác vẫy
nó, thủ thỉ: "Ngựa chứng, cuộc đời sắp biết đến mi, sao mi rẽ lối?"
Ngựa chứng chớp mắt. Nó ngoan ngoãn sống đời sên. Tôi cho tục bản tuần
báo Tuổi Ngọc. Cha đẻ của những nửa trang, nguyên trang nhi đồng hàng ngày
trên mặt báo là con sên. Này thẻ xanh ngà ngọc. Nó họp bạn liên hoan. Nó gây
phong trào. Nó tạo nhộn nhịp. Người ta đã quên mất ai là tác giả những danh từ
húi cua, kịp tóc. Cần gì, hãy sống như đời sên. Và con sên can đảm, con sên ngu
dại bám vào Tuổi Ngọc, tuần báo của yêu thương trong khi cuộc đời ngô ngơ
tuổi ngọc. Một trăm mười tám số Tuổi Ngọc là một thách đố đấy. Chấp cả
chủ báo tư bản lẫn những ai hằng lên tiếng về trách nhiệm giáo dục và giải trí
niên thiếu. Nhưng có đáng chi để tự hào! Cái đáng tự hào là, không xuất tiền
túi, không xin tiền Asia Foundation, không xin tiền Phủ Quốc vụ khanh Đặc trách
văn hóa, không bán báo cho Bộ Giáo Dục mà Tuổi Ngọc cứ sống tà tà.
Cái đáng tự hào là, giữa cuộc đời nhí nhố, vẫn có những thứ ngu dại gặm bánh mì
làm nổi công việc có nghĩa lý cho đời họ. Con sên tự cảm thấy nó được tha thứ.
Nhưng nó già rồi. Nó khó lòng bò thêm. Nó nên lùi bước. Nó phải
lùi bước. Con dốc nó leo cao vời vợi, lởm chởm gai góc. Tiếp tục bò, sên sẽ bị ứa
máu. Và chết. Tuổi Ngọc lùi bước. Tuổi Ngọc đầu hàng. Thua
hết. Đầu hàng giá giấy. Đầu hang còng ấn loát. Thiện chí vẫn còn song con người
đã mỏi mệt. Người bạn nhỏ, hãy tha thứ con sên, đừng trách móc nó.
Tội nghiệp. Một danh nhân đã nói: "Ở đời, ít khi người
ta thực hiện nổi giấc mộng của mình." Tôi đã chưa từng làm nổi một tuần
báo tuổi ngọc xứng đáng với sự mong đợi của bạn đọc. Như một cô nhân tình thiếu
thủy chung, tôi đã phụ tình bạn đọc. Như một người vợ thiếu quán xuyến, tôi đã
phụ tình bạn đọc. Tôi đã lùi bước, đã biến những hứa hẹn của mình thành những lời
nói dối đáng khép tội.
Chiều nay, trong cơn mưa tầm tã, nhìn ra ngoài trời qua khung
cửa nhỏ, tôi thấy rõ hình ảnh tôi chập chờn trước rạp chiếu bóng tỉnh lỵ. Tôi
đang bị chuông réo hồn. Tôi đang điên ruột chẳng hiểu thần tượng Herman Brix của
tôi có được hiệp sĩ Toronto giải thoát hay chết tan xương dưới tay gian tặc.
Như cậu bé ngày xưa, thần tượng Tuổi Ngọc của tôi phải được hiệp sĩ
Toronto cứu sống. Hiệp sĩ đã không chết. Bởi nếu hiệp sĩ chết, lấy ai cứu khốn
phò nguy. Tuổi Ngọc cũng không thể chết. Cái gì có ý hướng tốt đẹp đều
sống lâu. Tôi ước ao vậy. Tôi mộng mơ thế. Sẽ có ngày tuần báo Tuổi Ngọc đến
với bạn lộng lẫy và phong phú. Đó là ngày của chủ nhiệm Đinh Tiến Luyện hay của
Chương còm, Danh ná, Dzũng Đakao... Không còn là ngày của tôi nữa. Tôi đã già rồi.
Tôi đang đi vào hoàng hôn cuộc đời. Tôi đã già rồi. Đã già rồi cả nụ cười lẫn
giọt nước mắt.
(25-9-1973)
Năm 1973Duyên Anh
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Ký sự miền Tây lục tỉnh
Ký sự miền Tây lục tỉnh Đầu năm Kỷ Hợi (2019) nhóm bạn cũ của chúng tôi tại Sài Gòn và vùng lân cận tổ chức chuyến đi VỀ MIỀN TÂY Nam bộ. Ri...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Qua bài thơ "Không đề" hiểu thêm tính sâu sắc của Văn Cao Nếu như ai đã từng thả bộ trên đôi bờ của một con sông, sẽ thấy mỗi b...