Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2021
Hà Nội, bướm trắng
Tặng ĐLK thân thiết, hình ảnh Loan người quê hương cũ trong
Đôi Bạn của nhà văn Nhất Linh. (NCK)
Khi tàu ngừng phố Quan Thánh đỗ khách, một vài người và tôi
cùng xuống. Phố này vắng người, yên tĩnh, và tôi đi bộ thong thả trên con phố
này. Tôi có cảm tưởng như mấy giờ qua tôi không ghi được một chút gì đáng ghi
nhớ về Hà Nội, vì rằng, một Hà Nội tôi bị mê hoặc bởi văn chương đã không có một
nét nào hay lạ đối với thực tế cả. Những con đường, các dãy phố, mỗi quang cảnh,
mỗi nơi chốn sinh hoạt của Hà Nội trong một ngày bình thường tôi đã không có được
gì để ghi cho kỷ niệm, ngoài một ấn tượng rất đáng buồn là thấy Hà Nội sao xơ
xác, tồi tàn, cả đến sự nghèo đói ngoài cảm nhận của mình. Và, cứ vậy, tôi lầm
lũi bước đi trên lối dọc theo vỉa hè, một lúc lâu như người lạ dò tìm địa chỉ,
tôi ngập ngừng đứng lại trước một ngôi nhà có cổng cửa sắt sơn màu xanh đang mở
hé, bên trong im lìm. Tôi chợt nhớ, vừa nghĩ rằng nơi ngôi nhà này Nhất Linh vẫn
còn sống và đang làm việc tại đây, chủ nhiệm tờ Phong Hóa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó
Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó Ngày 20/1/2024 - trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết quan điểm của Việt Nam về việc Trung Quố...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét