Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2021

Ảo vọng tuổi trẻ 1

Ảo vọng tuổi trẻ 1

1.

Kìa treo trái mộng trĩu cây đời
Ngang với tầm tay ngắn của người
Nhưng múa vu vơ tay đã mỏi
Ê chề đời thoáng vị cơm ôi
H.C.
- Cậu quên lời anh Luyến rồi ư? Những việc phi thường bắt đầu bằng những việc phi pháp. Cậu không dám giết người thì đi làm chính trị làm gì? Thôi, cậu ngồi yên xem tớ "thử lửa" vậy.
Hạo lầm lũi bước tới chỗ hai thây người nằm gục. Anh cởi khuy áo người sĩ quan già, phanh ngực hắn.
Hạo quỳ. Một đầu gối đặt lên đầu nạn nhân, một đầu gối đè xuống đấy lấy thế. Hạo dơ con dao lên. Và, như một gã giết người chuyên nghiệp, anh phóng mạnh lưỡi dao. Dưới ánh nắng xế trưa, lưỡi dao sáng lóe một tia cơ hồ tia chớp cắm phập xuống ngực nạn nhân. Con dao ngập tới cán. Hạo rút dao. Một vòi máu vọt lên, chan chứa...
Thái úp hai tay vào mặt. Anh cắn chặt môi dưới muốn toét ra. Chợt, Thái vụt dậy, dáng điệu mạnh bạo hơn. Hạo chùi lưỡi dao vào quần nạn nhân. Anh xích sang chỗ người sĩ quan râu quai nón. Lại vẫn tư thế cũ. Hạo dơ lưỡi dao toan kết liễu thêm mạng người thứ hai thì Thái vội nói:
- Khoan đã!
Hạo ngạc nhiên:
- Gì?
Thái lạnh lùng:
- Để thằng ấy tớ thử.
Hạo nhích xa, nhường chỗ cho Thái. Anh khuyến khích bạn:
- Khá lắm! Rồi cậu xem bọn nó sẽ phục mình sát đất. Anh Luyến sẽ hết khoe tài "chó biển" của anh ấy.
Trổ tài đi.
Thái biểu diễn phóng dao giống hệt Hạo. Họ dùng dao và búa đào vội một cái huyệt rộng. Xong, họ kéo xác hai người sĩ quan xuống, lấp đất kín và phát gianh phủ lên che dấu vết.
- Ba hôm sau, chúng mình mò vào đây và nếu tò mò đào cái huyệt này lên, tớ cam đoan với cậu chẳng còn gì cả.
Thái đưa vạt áo lau mồ hôi, hỏi bạn:
- Hổ nó quật mồ kiếm mồi hở?
- Không.
- Thế gì?
- Mối.
- Những con mối to bằng con nhặng và có càng cáp đau như cua hở?
- Ừ, hàng triệu con như vậy nó xực thì có khi chỉ nội đêm nay, một cái móng tay cũng biến.
Hai người rẽ gianh thoát ra lối mòn, lát sau họ đã tới chiếc cầu bắc ngang giòng suối ban nãy. Hạo dặn Thái:
- Cất kỹ chó lửa đi, đừng kể chuyện vội.
Thái nhìn chiếc xe díp đậu bên kia cầu, giật mình hỏi:
- Còn chiếc xe, cậu tính sao?
Hạo đáp:
- Để tớ lo. Cậu xem trước, nhìn xem có ai lẩn quất đâu đây không.
Thái nghe lời. Anh quan sát tường tận rồi vẫy tay cho Hảo sang. Hạo nói:
- Cậu gỡ khăn bịt tóc cho tớ mượn cái mùi xoa.
- Làm gì?
- Tớ làm găng tay.
Hạo bước lên xe, rồ máy. Anh quẹo đầu xe lại, chạy chậm tới bờ suối. Rồi anh tắt máy, gọi Thái:
- Cậu giúp tớ một tay!
Họ đẩy mạnh chiếc xe díp xuống suối. Chiếc xe bị trôi đi một quãng ngắn và lật nghiêng. Hạo không thể ngờ chiếc xe lật nghiêng. May mắn quá. Thế là xong, người ta sẽ tưởng xe xuống dốc, đứt thắng lôi hai viên sĩ quan xuống suối. Và họ đã chết đuối.
Thái hỏi bạn:
- Sao cậu cẩn thận thế?
- Nhỡ chúng nó lấy dấu ta chăng. Tớ đề phòng mà. Bọn công an giỏi lắm cậu ạ! Sự khôn ngoan của mình so với tụi tra khảo mình chỉ bé bằng hột gạo.
- Về chứ.
- Đi tắm giặt. Mặc trần sì chiếc quần đùi thôi. Giặt sạch vết tích lộn cậu ạ!
Họ rủ nhau tới khúc suối vắng vẻ ngâm nước cho dịu sự khích động. Hạo hích bạn:
- Về Sài Gòn cậu kể cho người yêu cậu nghe câu chuyện này, chắc ngàng sẽ "toát mồ hôi lạnh" hơn cả xem phim Hít Cốc.
Thái hỏi:
- Cậu học nghề này ở đâu đấy?
- Ở truyện trinh thám và phim trinh thám.
- Nhưng có nguyên do nào thúc đẩy cậu thịt hai thằng Tây kia chứ.
- Dĩ nhiên, hai khẩu Colt và tớ muốn ra mắt ông Hiển.
- Ông Hiển sắp lên đấy à?
- Ừ.
- Nghe nói ông ấy là lãnh tụ ghế nhì phải không cậu?
- Đợi ông ấy lên thì rõ. À tối nay ra tỉnh được cậu nhỉ? Hơn hai thiên tha hồ cà phê, thuốc lá. Tớ có quà tặng ông Hiển rồi.
Hạo ngừng nói. Anh cởi quần áo ngoài ném xuống nước. Họ cùng im lặng đắm mình dưới suối và suy nghĩ riêng tư. Rừng cây đã nhiều tiếng xao động.

2

Căn nhà dựng riêng ở khu vực khác, cách xa nhà của đám di dân cùng trại hàng cây số... Bọn Hạo đã mất ngót một tháng ra công khai quang khu rừng này. Rồi những bàn tay học trò làm việc không ngừng:

đốn cây, cưa gỗ, đẵn tre, chặt nứa, cắt gianh... tự tạo một căn nhà sàn đủ chỗ chứa ba chục người.

Với lòng nhiệt thành của tuổi trẻ, họ đã vượt mọi thử thách để sau một thời gian ngắn, những cậu học trò vác cây, cuốc đất cũng giỏi như cầm bút, làm bài. Họ trải qua đủ khổ cực về thể xác. Cơm gạo hẩm viện trợ, ngày hai bữa chỉ có rau cải nấu với phó mát Mỹ quốc và tôm khô rang thật mặn. Sáng sớm điểm tâm một ly sữa bột Hiệp Chủng Quốc tặng, không đường. Chẳng ai phàn nàn điều này. Tất cả đều hăng say làm việc quá sức tưởng tượng. Trung ương đã ngỏ lời khen ngợi của nhóm anh Luyến.

Ngót bốn tháng trời, mười người thanh niên hoàn thành công tác đầu:

một trạm liên lạc mới của đảng.

Anh Luyến - người anh tinh thần của bọn - báo tin rằng ông Hiển sẽ lên đây sống với anh em ít lâu. Tin ấy khiến Hạo sung sướng đợi chờ.

Họ khao khát gặp mặt người lãnh tụ mà họ đã suy tôn từ ngày phong phanh lên tiếng. Trong thâm tâm bọn Hạo, ông Hiển nhất định phải hiện ra như một vì sao chói sáng. Bọn Hạo chuẩn bị đón ông Hiển.

Mấy đêm liền, Hạo, Thái rồi Định, Huấn, Mạo, Khải, Tùng, Bách, Thịnh, Nhân chia phen nhau trèo lên cây cao bắt chước tiếng hổ gầm vang dữ dội. Những tiếng hổ gầm giả ấy vang vọng xuống nhiều nhà dưới chân đồi. Bọn Hạo gặp bất cứ ai cũng phao ầm lên rằng cọp về gần nhà mình kiếm mồi. Bọn Hạo trộ thêm, chung quanh nhà cắm vô số chông, đào nhiều hầm bẫy cọp. Ai lai vãng gần thế nào cũng mắc bẫy.

Quả nhiên, người ta sợ chết, sợ què, không ai dám bén mảng tới khu vực của bọn Hạo. Những người đốn củi tìm lối khác đi thành ra khu rừng của bọn Hạo biệt lập, vắng vẻ. Mục đích dọa cọp là để tránh những người tò mò. Bởi vì từ nay trở đi, tối nào bọn Hạo cũng họp bàn đường lối và chủ trương của đảng.

Thái không còn băn khoăn chuyện thủ tiêu hai tên sĩ quan Pháp đoạt hai khẩu Colt 12 nữa. Ngay buổi sáng hôm sau khi xảy ra vụ "mồ hôi lạnh", dân trong trại có người thấy chiếc xe díp rớt xuống suối bèn trình ông trưởng trại. Ông này báo hiến binh thị xã Ban Mê Thuột. Hiến binh điều tra. Họ biết liền đó là chiếc díp của sĩ quan Pháp và chủ của nó đã mất tích. Đến buổi chiều, cảnh sát, hiến binh và quân cảnh Pháp hiệp sức tìm xác của hai nạn nhân. Nhưng họ thất vọng. Xác của hai viên sĩ quan vùi dập giữa rừng gianh rậm rạp chứ đâu có mắc kẹt ở giòng suối. Họ kết luận đây là một tai nạn. Tuy thế, hàng ngày vẫn có một vài người lạ mặt lởn vởn quanh trại. Họ không hỏi han gì anh em Hạo nên Thái bớt bối rối.

Thuở đó vùng này còn yên ổn, Việt Cộng chưa hoạt động và không ai ngờ rằng trong cái trại di cư đói rách này có một nhóm anh em hoạt động chính trị thành thử bọn Hạo ngang nhiên tụ họp mười người cùng lứa tuổi dưới hình thức là những di dân không có gia đình. Anh Luyến cẩn thận kéo vợ con theo.

Căn nhà, do đó, có tiếng đàn bà, con nít, cũng bớt được nhiều phần nghi kỵ của người ngoại quốc.

Thời gian trôi đi. Chiếc xe díp trục lên kéo ra tỉnh. Rồi không ai nhắc tới vụ này. Nh7 vậy đúng hai tháng cho tới ngày căn nhà của bọn Hạo hoàn thành. Và sự khao khát gặp ông Hiển làm Thái hơi hơi kiêu hãnh chuyện phóng lưỡi dao xuống ngực tên sĩ quan Pháp

3

Ông Hiển rất đúng hẹn. Chập tối ông tới nơi thì nửa đêm có cuộc họp ngay. Ông Hiển năm nay độ bốn mươi nhăm tuổi. Ông hơi thấp một chút. Khuôn mặt ốm nhuốm nhiều sương gió. Đôi lưỡng quyền nhô ra, khắc khổ. Ông luôn luôn đeo kính cận râm, đêm cũng như ngày. Giọng nói của ông trầm ấm ngập đầy tình cảm.

Ông Hiển ngồi ở cuối ginnhà, lưng dựa vào vách. Bọn Hạo ngồi đối diện ông, cách chừng năm, sáu thước. Ngọn đèn dầu lạc thắp đĩa leo lét cháy. Mở đầu, ông Hiển nói:

- Tôi rất vui mừng thấy các chú thiết tha với công cuộc vận động lịch sử của đảng ta. Lịch sử đang nằm gọn trong tay các chú và chỉ có thể nằm ở trong tay các chú. Các chú là những cái đầu tầu của thế hệ mới. Những cái đầu tầu mang một sứ mệnh lãnh đạo thế hệ mình tranh đấu cho độc lập, tự do, dân chủ và yêu đương. Nhưng những cái đầu tầu có thể kéo theo rất nhiều toa bò ra khỏi con đường sắt. Và như thế, cà đoàn tầu sẽ đổ vỡ. Nhiệm vụ đầu tiên của các chú là hãy tập lại cái đầu tầu.

Có tiếng chó sủa ngoài cổng. Ông Hiển ngừng lại. Anh Luyến búngtay tách một cái. Định lặng lẽ đứng dậy hé cửa bước ra ngoài. Tiếng chó bỗng im bặt. Lát sau, Định lách cửa bước vào. Anh ung dung ngồi xuống chỗ cũ. Ông Hiển tiếp tục:

- Chúng ta hiện đang ở trong một tình trạng khá gay go. Ngô Đình Diệm đã truất phế Bảo Đại. Đó là một điểm lợi vô cùng cho ông ta nhưng thiệt hại lớn cho anh em mình. Chắc các chú thừa hiểu rằng dân chúng Việt Nam đã quá chán ghét ông vua đàng điếm vô trách nhiệm. Kẻ nào xô ngã cái ngai vàng của ông ta, kẻ ấy được dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt. Chúng ta đánh ông ấy hơi khó. Đánh Bảo Đại dễ như trở bàn tay chứ đánh ông Diệm phải tốn nhiều xương máu.

Ông Hiển với chiếc điếu cầy, nhét thuốc, châm đóm rít một hơi dài. Tiếng nước trong điếu réo lên nghe vui vui, là lạ. Đêm tĩnh, Hạo tưởng tượng như ông Hiển vừa quạt một tràng tiểu liên. Ông Hiển ngước mắt, nhả khói:

- Đằng khác, chúng ta lại còn phải chọi nhau với cộng sản nữa. Nhưng cộng sản lúc này đang nằm yên chờ giai đoạn. Ta lợi dụng điểm ấy để gay cơ sở cho chúng ta.

Bọn Hạo say sưa nghe ông nói quên mất cả chuyện đổ dầu vào chiếc đĩa đèn. Ông Hiển ngừng lời khoảnh khắc cho Sơn rót thêm dầu. Đoạn ông tiếp:

- Sứ mệnh của đảng ta khó khăn đến thế nên tôo mới bảo rằng các chú cần tập lái những cái đầu tầu.

Chúng ta không chủ trương dựa vào lực lượng ngoại quốc nào hết. Cuộc cách mạng của chúng ta hoàn toàn tự lực cánh sinh.

Ông Hiển hăng hái nói:

- Tôi dám quả quyết với các chú điều này:

Hễ không muốn thì thôi, chứ muốn một trăm người như các chú thừa sức chiếm nổi Ban Mê Thuột và thách đố thủy, lục, không quân của ông Diệm.

Bọn Hạo tỉnh cả người. Anh nào anh nấy tâm hồn réo sôi. Và trong những trái tim lành lặn ấy, một ngọn lửa thiêng đang đốt cháy bỏng. Ông Hiển tưới dầu cách mạng:

- Đảng ta có lý thuyết vững chãi. Ta chọi với cộng sản bằng ý thức hệ của ta. Cộng sản sợ nhất điều này. Các chú đã đồng ý cùng tôi rằng chỉ có tư tưởng là đáng kể, không có thứ khí giới nào đàn áp được nó. Tư tưởng ta đã nắm chặc, các chú không ngần ngại gì cả. Đường lối đảng vạch sẵn, các chú hãy mạnh dạn tiếp nối truyền thống kiêu hùng cũ.

Ông Hiển nhắp thêm ngụm nước nữa. Bây giờ ông thuật lại những kỷ niệm chiến đấu của ông vào những năm 1942 đến năm 1946. Ông nhắc tên lãnh tụ đảng sáng lập bằng một giọng kính cẩn, bái phục:

- Ông Trần mới đúng là thiên tài, người đi trước cả thời đại như vua Quang Trung. Tiếc rằng vận nước còn đen tối, ông Trần bị bọn Vẹm bao vây căn cứ và tàn sát hết các đồng chí ưu tú. Chứ không cụd diện đã thay đổi.

Bọn Hạo nghe nói hoài về ông Trần. Chung quanh con người gọi tắt tên tuổi bằng họ Trần ấy dệt toàn những mẫu chuyện truyền kỳ, bất diệt. Hạo chỉ biết ông Trần thảo tuyên ngôn thành lập đàng năm 1942.

Bản tuyên ngôn này Hạo đã đọc. Anh Luyến còn nói chính ông Trần đã viết một triết thuyết và có thể ví ông như Marx, Angel, Jésus, Phật, vân vân... Triết thuyết cao siêu đó, Hạo chưa từng đọc song những lời thán tụng từ cửa miệng những người mà Hạo coi như bậc thầy, đã bảo đảm giá trị cho thiên tài ông Trần.

Ông Hiển rít điếu thuốc thứ hai. Trời đã khuya. Bên ngoài sương xuống nhiều giăng mờ đồi cây. Ông Hiển hỏi:

- Các chú mệt chưa?

Thái lễ phép đáp:

- Thưa anh chưa.

- Nếu các chú mệt cứ việc đi ngủ, đừng câu nệ. Nhưng nếu chưa mệt thì tôi xin các chú mười phút nói dứt câu chuyện đêm nay.

Ông Hiển suy nghĩ giây lát, đoạn ông nói:

- Tất cả mọi đường lối chủ trương của đảng taanh Luyến sẽ bàn với các chú. Tôi lên đây để tìm hiểu các chú thôi. Tuy nhiên, tôi có lời tâm huyết này nói riêng với các chú:

Thời đại đã thay đổi hẳn, mọi hoạt động không thể rập đúng nhịp cũ. Tôi là người lớp cũ. Tôi hiểu tôi sẽ thua kém các chú. Tôi không còn nhiều lửa để bốc mạnh. Các chú thì đang căng đầy nhựa sống, đảng cần nhắc các chú liều lĩnh hơn. Sự liều lĩnh của tuổi trẻ thường tạo nên lịch sử. Tôi tin tưởng các chú như tin tưởng vào tương lai của dân tộc ta.

Ông Hiển dứt câu. Hạo đưa tay béo Thái. Hiểu ý bạn, Thái móc khẩu Colt ra. Và rất ăn nhịp, hai người ném hai khẩu Colt trên sàn nứa. Tiếng kêu hơi mạnh làm ngạc nhiên mọi người. Ông Hiển hỏi:

- Gì thế hai chú?

Hạo thưa:

- Chúng em tặng anh món quà này gọi là đáp lời tâm huyết của anh.

Ông Hiển khẽ nâng gọng kính:

- Hai chú đã liều?

Hạo thản nhiên đáp:

- Vâng, chúng em đã xơi hai thằng sĩ quan Pháp. đẩy xe của chúng nó xuống suối, lột hai ngàn đồng và đoại hai khẩu Colt.

Anh Luyến chen vào:

Thái đỡ bạn:

- Chứ còn ai nữa, thưa anh!

Phòng họp nín thở. Ánh đèn cơ hồ mờ đi. Những đôi mắt sáng rự chiếu vào hai khẩu Colt. Ông Hiển đề nghị Hạo thuật lại chuyện. Hạo kể không thiếu một chi tiết nào. Các chiến hữu của Hạo bàng hoàng kinh ngạc. Hết ngờ đâu, hai thằng nổi tiếng công tử ấy lại chơi trội thế. Ông Hiển rời chỗ. Ông đến bắt tay Thái và Hạo:

- Tôi khen hai chú đó. Cái thế thập nhị sứ quân hôm nay, không liều thì thành Đinh Tiên Hoàng sao được!

Hạo và Thái run run đặt tay trong lòng bàn tay ông Hiển. Cuộc họp bế mạc liền đó. Mỗi người đang nghĩ một sự liều để được lãnh tụ khen. Và đêm ấy ít người chợp mắt.

4

Chuyện thủ tiêu hai người sĩ quan Pháp của Hạo và Thái gây nhiều sôi nổi cho nhóm bạn trẻ của anh Luyến. Sáng hôm sau, cả bọn đi phá rẫy trồng ngô. Cuốc đất từ lúc mặt trời chưa nhô lên khỏi cây rừng.

Bây giờ mặt trời đã mọc khá cao. Định ngừng làm. Anh đặt nằm cái cuốc xuống thửa đất mới vỡ làm ghế ngồi. Anh phanh ngực kiếm cơn gió mát lùa vào.

- Lúc ấy ông Hiển đang men theo con đường mòn ra thăm anh em.

- Ông Hiển đội cái nón mê. Dáng đi ông khoan thai, nhàn hạ. Ông đã thay đổi y phục. Trông ông lúc này giống hệt một ông chánh tổng hết thời. Ông Hiển cầm khúc cây dài trong tay. Anh Luyến theo sau ông. Hai người bàn chuyện to nhỏ. Thỉnh thoảng ông Hiển dơ khúc cây lên chỉ chỏ như ông thầy địa lý đang giải thích các kiểu đất cho thân chủ.

Bọn Hạo hướng những con mắt kính phục chiêm ngưỡng người lãnh tụ già. Ông Hiển đã tới gần họ.

Ông mỉm cười trìu mến và dịu giọng nói:

- Các chú ngồi xuống đi, đứng mỏi chân chết.

Ông đảo mắt ngó miếng đất đang vỡ, cất lời khen:

- Trong lãnh vực nào tôi thấy các chú cũng xứng đáng cả.

Người lãnh tụ già móc bao thuốc lá "Lucky" xé vỏ, rút ra từng điếu mời mỗi người. Bọn Hạo vội vàng chùi ta vào quần đón nhận ân huệ của đàn anh. Ông Hiển lại đích thân châm lửa cho bọn Hạo mồi thuốc.

Lâu lắm, dễ chừng bốn năm tháng nay, Hạo chưa được hút một điếu thuốc lá thơm ngoại quốc nào. Đời sống khắc khổ hiện tại tập cho anh cách cai thuốc lá. Anh đã làm quen với ống điếu cầy và đã cảm thấm thía câu ca dao "Nhớ ai như nhớ thuốc lào. Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên". Hôm Hạo và Thái lột của hai sĩ quan người Pháp hơn hai ngàn đồng, Hạo đã định rủ Thái và các bạn xuống tỉnh lỵ ăn hút một chầu nghiêng ngửa. Nhưng Hạo nghĩ ngay rằng, cách hành động đó thật đê hèn, bỉ ổi. Nó không khác gì hành động chuyên nghiệp của bọn giết người cướp của. Hạo bàn với Thái giữ món tiền nguyên vẹn để hôm ông Hiển lên sẽ nộp cả tiền lẫn súng cho đảng. Như thế mới xứng đáng hành động của những người lãnh đạo dân tộc tương lai. Bởi vậy tiền sẵn trong túi mà bắt mùi thuốc lá thơm, anh chỉ biết thèm nhỏ rãi.

Hạo hít một hơi dài. Anh nuốt khói, thở nhẹ. Khoan khoái. Thái nằm ngửa thưởng thức hương vị lá khô của miền Virginia. Mọi người im lặng. Hạo nghe rõ ràng tiếng giấy cháy sèo sèo khi anh hít mạnh. Khói thơm như chất ma túy thấm dần vào tim phổi các anh. Và sự quý mến người lãnh tụ già theo khói thơm, thấm luôn vào tim phổi. Đợi thuốc lá gần tàn, ông Hiển nói:

- Ngày xưa Lê Lợi cũng cuốc đất như các chú rồi tạo sự nghiệp vĩ đại. Gần chúng ta hơn, Nguyễn Huệ cũng cuốc đất.

Ông Hiển bỏ lửng. Ông mời bọn Hạo hút thêm điếu nữa, nói tiếp:

- Anh em ông Huệ chỉ vẻn vẹn có ba người. Thế mà dang chân phải đạp mạnh một cái, hai vạn quân Xiêm tan nát; dang chân trái đạp mạnh một cái, đế nghiệp chúa Trịnh vua Lê sụp đổ; dang tay phải hất mạnh một cái, Gia Long trốn lủi ngoài đảo khơi; dang tay trái hất mạnh một cái, hai mươi vạn quân Thanh chết không kịp trối, tướng tá chạy thoát thân bỏ cả ấn tín, nhục nhã. Rồi hai bàn chân ấy đứng thẳng cho nước Việt mạnh, hai bàn tay ấy vươn thẳng cho nước Việt kiêu. Anh em ta ngày nay đông gấp trăm lần Huệ, há thau Huệ sao?

Nghe ông Hiển so sánh, cánh tay bọn Hạo tưởng to lên, cứng ra và tâm hồn các anh rạt rào hãnh diện.

- Tại sao các chú không là Nguyễn Huệ? Lịch sử có cấm các chú trở thành anh hùng đâu? Tại sao các chú không dang chân, vươn tay đạp đổ cộng sản miền Bắc, đạp đổ tư bản miền Nam? Tại sao các chú không đuổi nổi Ngô Đình Diệm ra Phú Quốc và bắt Hồ Chí Minh sống kiếp lưu vong của Lê Chiêu Thống?

Ông Hiển ngồi bệt xuống đất. Ông quét mắt nhìn đủ mười người. Giọng ông bốc lửa.

- Các chú thừa sức làm sống lại những Nguyễn Huệ miễn là các chú có bàn tay, có trái tim và sự chịu đựng cùng cực. Đảng ta bị tụi Vẹm tiêu diệt gần hết. Nay là lúc phục hưng, các chú nhớ điều đó. Hãy tưởng tượng chúng ta đang thất thế giống Lê Lợi sau trận nguy khốn ở Chí Linh. Hãy bắt chước Lê Lợi mài gươm. Mười năm, mười lăm năm, chúng ta nhất định thắng.

Ông Hiển đứng dậy. Ông nhấc khúc cây đập mạnh vào tảng đá mới vỡ:

- Đất này chính là đất tạo anh hùng. Tron sách dạy chiến lược, ông Trần đã viết rằng điểm tựa để khôi phục lại đất nước là Ban Mê Thuột. Anh Luyến sẽ thảo luận với các chú điểm này. Thôi các chú làm việc, anh em mình còn gặp nhau nhiều. còn nói với nhau nhiều.

Người lãnh tụ già vỗ vai đàn em, trở về. Được một quãng, ông Hiển quay lại gọi:

- Chú Hạo!

Hạo thưa:

- Anh dạy gì ạ?

- Lát nữa tôi muốn nói chuyện riêng với chú và chú Thái.

- Thưa anh, vâng ạ!

Hạo sững sờ nhìn theo ông Hiển cho tới lúc bóng dáng ông khuất hẳn anh mới vớ cuốc bổ lia lịa. Mạch máu Hạo căng ứ. Anh huýt sáo một bài ca anh hùng.

5

Ba người men theo con đường mòn tiến sâu vào rừng. Trời sang thu. Lá cây đã bắt đầu nhuộm nâu, nhuộm vàng. Hạo đi trước, ông Hiển đi giữa và Thái đi sau. Trưa nay, ăn cơm xong, nhớ lời hẹn, ông Hiển kéo Thái và Hạo đi trong khi mọi người ngon giấc ngủ trưa.

Họ đến môt con suối lớn, nơi mà Hạo, Hoàng thường rình mò nai xuống uống nước. Suối giờ cạn. Ba người ngồi trên những tảng đá lớn nhô lên giữa giòng. Ông Hiển bắt chước Hạo đằm chân xuống suối.

Ông rút thuốc mời hai người. Không phải thuốc "Lucky" buổi sáng mà là thuốc ba con 9 của Ăng Lê.

Hạo và Thái ngẩn ngơ nhìn mẩu giấy mạ vàng bọc ở đầu điếu thuốc. Nước rãi hai anh muốn ứa ra. Ông Hiển móc chiếc bật lửa vàng xinh xắn. Ông bật nhẹ một cái. Lửa tóe sáng ngọn bấc nhỏ. Ông gật đầu dục Hạo trước. Anh cúi thấp. Điếu thuốc chực tuột khỏi vành môi run run. Ông Hạo đưa chiếc bật lửa sát gần Thái. Ông lại gật đầu. Và Thái mồi điếu thuốc hơi lúng túng.

Hương thuốc Ăng Lê lan tỏa quyện lấy mùi rừng núi. Quyến rũ lạ lùng. Chiếc bật lửa nằm gọn trong tay ông Hiển. Ông móc thêm một chiếc nữa ra. Chiếc này không mạ vàng nhưng mạ kền bóng loáng. Ông Hiển trao cho Hạo chiếc mạ vàng và Thái chiếc mạ kền.

- Anh tặng hai em làm kỷ niệm ngày khởi đầu công cuộc phục hưng của đảng ta.

Hai anh quá xúc động về cách xưng hô của ông Hiển. Họ cũng thấy ông Hiển rất gần họ. Họ chăm chăm nhìn ông Hiển. Những tia mắt thiết tha ấy ngầm hứa hẹn với ông Hiển rằng:

họ sẽ gắng sức phục vụ đảng, tuân lệnh ông Hiển trên bước đường tranh đấu.

Ông Hiển lôi khỏi túi áo hộp thuốc ba số 9 đựng năm mươi điếu, đưa Hạo:

- Để hai chú hút dần.

Hạo đỡ hộp thuốc, Sao nó nặng thế? Ông Hiển bắt sang chuyện khác:

- Tôi biết hai chú sẽ khuấy động thiên hạ. Đó là điều mong ước của đảng và của anh em. Tôi đã sống với anh em ở khắp nơi, song tôi chỉ thấy hai chú là đáng tin cậy. Tương lai của tổ quốc, của đảng, của dân tộc chắc chắn sẽ do hai chú quyết định. Hai chú sẽ làm cho kẻ thù mất ăn mất ngủ trước ngày chúng bị tận diệt.

Mỗo lời nói của ông Hiển thấm dần vào từng thớ thịt, từng mạch máu của hai người trẻ tuổi. Họ muốn nói thật nhiều. Nhưng ông Hiển mỉm cười tỏ ý đã hiểu họ. Hai anh không biết, sau cặp kính cận đen, đôi mắt của ông Hiển có sáng ngời? Người lãnh tụ già nói:

- Các chú nên nhớ rằng sau lưng ông Diệm, thấp thoáng một bóng người tối nguy hiểm. Người ấy là Ngô Đình Nhu. Bây giờ hắn ta còn đang thấp thoáng. Chứ ít nữa, hắn ta sẽ đứng trước mặt ông Diệm.
Ngô Đình Nhu là con người có lý thuyết. Con người sẽ độc tài và tàn nhẫn, chẳng kém gì Vẹm. Rồi các chú rõ...
Có tiếng "phè" dài, to, rờn rợn. Ông Hiển giật mình hỏi:
- Tiếng gì thế các chú?
Hạo đáp:
- Thưa anh, tiếng voi.
Ông Hiển hấp tấp:
- Voi đáng sợ lắm, nếu nó lạc lõng một con. Ta chạy chứ, hai chú?
Thái nói:
- Xin anh đừng ngại, con voi này đã bị cưa ngài và cột xích chặt rồi ạ!
Ông Hiển hơi ngượng:
- Thế à?
- Vâng.
- Con voi này của ai đấy?
- Thưa anh của Bảo Đại!
Ông Hiển thở phào:
- Nó thất thế như chủ nó...
Rồi ông dục:
- Hút thuốc đi các chú. Tôi thiệt thòi hơn các chú một điểm là ghét hút thuốc lá.

Hai anh rút thuốc đốt tiếp. Trưa rừng êm ắng lạ thường. Những mẹ vượn nhớ con thôi kể lể. Dường như vạn vật đều ngủ trưa. Ông Hiển trở lại chuyện cũ:
- Rồi các chú rõ, diệt xong Bình Xuyên, Cao Đài, Hòa Hảo, anh em ông Diệm sẽ tính chuyện "thịt" bọn mình. Nhưng bọn mình chứa vũ khí trong tư tưởng, dễ gì ăn dao của họ. Chúng ta muốn tặng Hồ Chí Minh một con dao gặm, Bảo Đại một chén thuốc độc, Ngô Đình Diệm một mảnh vải để tự xử. Khốn nỗi Nga, Tàu, Cộng, Pháp và Mỹ sẽ không chịu nhắm mắt làm ngơ đâu.
Hạo hỏi:
- Thưa anh, ông Diệm có thể đá hậu tụi Mỹ không ạ?
Ông Hiển khua chân làm nước bắn tung tóe:
- Có thể lắm, nếy Mỹ bắt bí ông. Sông chuyện ấy còn xa lắc xa lơ.
Thái ngậm ngón tay cái vào miệng, suy nghĩ mãi mới nói:
- Nếu ông Diệm đá hậu Mỹ thì kết quả sẽ ra sao?
Ông Hiển vỗ con muỗi đậu say gáy đánh bốp một cái:
- Thì chú Sam sẽ như bàn tay này và ông Diệm tan xác.
Ông Hiển xòe bàn tay, xác con muỗi nát bét, rướm chút máu đỏ trên làn da trắng.
- Kết quả thế đó.
Ông Hiển đứng lên. Ông khoác vai hai anh, giọng ông trầm xuống:
- Đảng ta già nua và gần như lỗi thời rồi. Nếu không có các chú, nó sẽ ngủ im lìm trong lòng người khai sinh ra nó. Nhưng có các chú, ta bước nhịp mới vững chãi hơn xưa.
Ông Hiển hỏi:
- Hai chú có lòng chớ?
Câu nói như bị đụng chạm vào lòng tự ái của hai người. Hạo rút khẩu súng colt, chuyển tay nọ sang tay kia, đanh thép:
- Anh muốn em làm gì?
Thái cũng tiếp lời:
- Phải, anh muốn em làm gì?
Ông Hiển vỗ nhẹ vai hai người:
- Anh muốn hai em thôi. Anh muốn sự liều lĩnh của hai chú.
Hạo sôi nổi:
- Anh muốn giết người?
Ông Hiển lắc đầu:
- Hơn thế nữa.
Thái bẻ ngón tay răng rắc:
- Anh muốn ám sát Ngô Đình Nhu?
Ông Hiển lại lắc đầu:
- Chưa đúng lúc.
Hạo sốt ruột hỏi dồn:
- Thế anh muốn gì, đảng cần gì chúng em?
Ông Hiển chậm rãi đáp:
- Giai đoạn đầu, tôi muốn hai chú về Sài Gòn.
Thái ngạc nhiên:
- Về Sài Gòn?
Ông Hiển buông gọn lỏn một tiếng:
- Phải.
Im lặng một lát, ông tiếp - Đảng cần nhiều người tài ba như hai chú. Vậy phải kết nạp thêm trong đám học sinh, sinh viên. Tôi biết hai chú sẽ thừa khả năng thu hút họ bằng những hành động ngang tàng mà việc giết hai tên sĩ quan Pháp đoạt súng là thí dụ. Tôi không muốn nhắc:
đó là lệnh. Sonh tôi biết hai chú đã đồng ý.
Hạo hỏi:
- Thưa anh bao giờ chúng em về?
- Để tôi thu xếp đã. Chắc không lâu đâu. Thôi chuyện giải thích êm rồi, chúng ta về nhà kẻo anh em mong.
Ba người theo lối cũ bước ra khỏi rừng. Con đường mòn lúc nãy chưa vướng một chiếc lá vàng nào.
Giờ đã rải rác nhiều lá chết.
6
Ông Hiển về hôm trước, hôm sau một người đàn bà chở hai bao gạo từ Sài Gòn lên đây. Người đàn bà tên là Vang, năm nay chừng hai mươi tám tuổi. Bọn Hạo chưa ai hiểu Vang có liên lạc gì mật thiết với đảng cả.
Ngay buổi tối, anh Luyến bảo bọn Hạo tháo bao gạo ra. Một sự ngạc nhiên làm thích thú các anh. Lẫn trong những hạt gạo trắng ngần, lổn nhổn hai khẩu súng ám sát kiểu Walther và nhiều miếng sắt to, nhỏ, dài ngắn mà khi anh Luyến hý hoáy ráp một lúc thì chúng biến thành hai khẩu tiểu liên. Thêm ít băng đạn.
Hạo cầm khẩu Walther bé bỏng, ngắm nghía say sưa. Anh đặt nó vào lòng bàn tay. Vừa vặn. Mắt Hạo sáng rực khi anh nghĩ tới những cuộc phiêu lưu mới. Bất giác anh lại cảm phục ông Hiển.
Súng đạn như hứa hẹn mọi sôi nổi trong công tác mới, bọn Hạo mỗi người đều tưởng tượng một sự nguy hiểm. Một sự nguy hiểm mà bọn họ mới dám thử thách để gây uy tín cho đảng và làm vừa lòng các lãnh tụ của họ.
Anh Luyến từ nãy vẫn im lặng. Anh đưa tay vuốt mớ tóc lòa xòa chấm mắt rồi nhìn Hạo, anh nói:
- Ý kiến của ông Hiển đấy.
Anh rút thuốc, đánh diêm hút, đoạn nói tiếp:
- Ông Hiển muốn các chú phải biết sử dụng mọi thứ "đồ nghề". Các chú cần học hỏi nhiều trước khi lìa rừng. Ông Hiển không muốn nói nhiều với các chú. Ông dặn tôi nhắn các chú rằng:
"Khi rời nơi này, các chú phải trở thành những con mãnh hổ". Bắt đầu từ mai, tôi sẽ huấn luyện các chú sử dụng tiểu liên và Walther. Chúng ta chỉ cần có thế.
7
Mười một người tiến sâu vào khu rừng rậm. Họ là những người đầu tiên đặt chân tới khoảng rừng già nua nay. Họ len lách qua những bụi tre dầy, giăng mắc gai góc. Cuối cùng, họ tìm được một chỗ thuận tiện.
Mười một người dừng lại. Họ quan sát kỹ lưỡng một lượt nữa rồi mới cởi những bọc "hàng hóa" ra.
Anh Luyến vào bài học ngay. Anh dạy bọn Hạo tháo ráp súng tiểu liên. Họ học tắt. Đáng lẽ, đầu tiên là phải học súng Garrant. Nhưng hoàn cảnh không cho phép. Vả lại, họ thừa thông minh để học tắt.
Anh Luyến không muốn mất nhiều thì giờ vào việc súng đạn. Anh huấn luyện nhóm bạn trẻ của anh tháo ráp súng để tiện di chuyển hàng hóa, bắn súng để phòng bị một cuộc chạm trán bất thần và sửa khi đạn súng nghẹt. Bọn Hạo tiếp nhận những lời giảng dạy của anh Luyến rất nhanh. Dưới mắt họ, sự tháo ráp không có nghĩa gì cả. Sự dấn thân vào cuộc săn đuổi kẻ thù bằng súng mới có nghĩa lý.
Anh Luyến bảo Hạo và Thái:
- Riêng hai chú, tôi chỉ dẫn cách sử dụng Walther.
Hạo hỏi:
- Sao lại riêng?
Anh Luyến đáp:
- Ông Hiển muốn thế. Các chú quên rằng ông Hiển muốn các chú về Sài Gòn hoạt động à?
Thái và Hạo sững sờ giây lát. Tự nhiên, tim họ đập rộn ràng. Một cảm giác nửa như kiêu hãnh, nửa như cảm động len lỏi vào tâm hồn họ. Họ chợt nhớ lại cuộc thảo luận giữa họ và người lãnh tụ già bên giòng suối trong khu rừng vắng.
Tiếng anh Luyến cắt đứt ý nghĩ của Hạo:
- Hai chú đổi hai khẩu Colt 12 lấy hai khẩu Walther của đảng. Từ nay, chúng mình tập bắn ở rừng nứa.
Chú Hạo biết lái ôtô, chú sẽ dạy anh em trước khi chú xuôi Sài Gòn. Còn nhiều việc phải lo quá. Chúng ta ráng lên.
Trong khu rừng già hoang vu, thiên nhiên bỗng nhỏ bé hẳn đi. Mười người bạn trẻ thấy họ to lớn lạ thường. Họ tự ví mình như con mãnh hổ. Lịch sử đang nằm trong tay họ. Phải, lịch sử trịnh trọng nằm trong tay họ. Đó là lịch sử quật cường chống tư bản, thực dân, cộng sản bằng xương máu hẳn hoi. Chứ không phải thứ lịch sử khốn kiếp làm bằng nước bọt và sự buôn bán trên giấy tờ.
Hạo nhìn Thái. Thái cúi xuống. Đôi mắt anh long lanh che dấu một niềm vui rào rạt.
Thái bắt nhớ cái cổng sắt nặng nề, chiếc chuông, bầy chó dữ, đám anh em quan to súng ngắn đầy thành kiến và đặt sịt như lũ bình vôi của người yêu. Anh nhíu lông mày. Rồi, giống một tên cao bồi thứ chiến trên màn ảnh. Thái xoay lưng, ngắm cây tre cộc gần nhất thử khẩu Walther.
Tiếng nổ không to lắm. Viên đạn trúng đích. Thái khoái trá mỉm cười. Anh quên cả hiện tại. Thái tưởng viên đạn của khẩu Walther đã phá đổ bức tường ngăn cách.
Gia Định, ngày 29-6-1964
Duyên Anh
Theo https://vietmessenger.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Dấu chấm thang – Chùm thơ của Trần Hương Giang 4 Tháng Sáu, 2023 Biết thương cuộc sống ta bà/ Đổi thay, tôi lại thiết tha yêu đời/ Dù ...