Thứ Ba, 31 tháng 1, 2023
Chuông chùa Bạch Vân
Có một quãng thời gian dài ngót hai chục năm, tôi rất chăm chỉ
đi bộ lên núi. Vừa để rèn luyện sức khỏe, vừa để thư giãn. Với tôi thì mục đích
sau quan trọng hơn. Trừ những hôm mưa to gió lớn, hay những ngày có công có việc
phải xa nhà, còn lại chiều nào cũng hăm hở xỏ giày, hôm đi cùng bạn, hôm chỉ có
một mình. Ở nơi tôi sống có những con đường lên núi rất đẹp. Đường lúc xuyên
qua rừng, lúc men sườn núi, một bên vách đá, một bên vực sâu trải dài xuống mép
biển. Mùa mưa, núi thay áo mới, xanh ngắt màu lá. Hè về hoa phượng rực đỏ, bầy
chim núi không biết tên rủ nhau họp chợ trên những ngọn tràm bông vàng. Hơn một
tiếng đồng hồ thong dong thả bộ trên con đường núi, nghĩ ngợi được khối thứ… Chợt
nhận ra mình cũng thuộc loại kiên nhẫn, bền bỉ. Không ít người đã giữa chừng bỏ
cuộc. Những người bắt đầu cùng, và cả những người bắt đầu sau, theo nhau rơi rụng.
Một hôm nào đó, phát hiện một em xinh tươi, mọi lần cứ đến gốc cây đó, đầu dốc
đó là gặp, là mỉm cười thay câu chào, nay bỗng dưng biến mất, tự nhiên thấy trống
vắng cả một quãng đường, trống vắng cả một buổi chiều. Đấy, cái truyện Chuông
chùa Bạch Vân đã manh nha từ những cơn cớ rất đỗi giời ơi đất hỡi như vậy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét