Thứ Ba, 31 tháng 1, 2023
Mong manh ký ức
Bóng quân phục màu xanh xoẹt qua vùng ký ức thương nhớ mong
manh, tôi giật mình bàng hoàng bật ra một cái tên: Thọ. Tôi tăng ga đuổi theo.
Người bỗng run lên vì mừng rỡ. Xoạch! Tôi và xe lăn đùng ra giữa đường, chiếc
xe đi trước đột nhiên rẽ ngang cũng đổ nghiêng, bánh sau quay tít. Thôi! Không
ai bị sao cả là may rồi. Cái chị này đi chẳng quan sát gì cả, suýt chút nữa…
Tôi chưa hết bàng hoàng giữa những xì xào xung quanh. Bóng quân phục màu xanh dắt
xe tôi vào lề đường, ân cần đến độ tôi quên mất đầu gối đang đau nhói. Không phải
Thọ. Người này trẻ hơn, chỉ có dáng người cao cao là giống. Đứng một lúc lâu
tôi mới tĩnh trí trở lại sau cú va chạm kinh hoàng. Thật ngớ ngẩn. Dẫu đó có phải
là Thọ chăng nữa mình đuổi theo cũng để làm gì?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét