Thứ Ba, 31 tháng 1, 2023

Sinh ra để yêu thương

Sinh ra để yêu thương

Thành mặt đỏ như gấc xô rầm cánh cửa cổng vào tường. Hằng giật mình, mặt tái mét. Đó là dấu hiệu nó sắp bị đánh đòn. Đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tim nó vẫn đập loạn xạ.
Thành với cái roi da treo trên tường, giơ lên. Hằng nhắm mắt lại. Không biết sẽ có bao nhiêu vết lằn máu trên lưng mình đây? Lọ cao trị thương anh Hải gửi từ Mỹ về đợt trước đã dùng hết rồi. Lần này chắc thê thảm lắm!
Theo bản năng nó co rúm người lại đầu tựa vào gối, hai tay ôm chặt hai chân, ngồi nguyên trên ghế sopha run rẩy, mắt nhắm nghiền và nghiến chặt răng, cam chịu.
Nhà văn trẻ Vũ Tuyết Nhung
Khi ngọn roi đầu tiên sắp chạm lưng Hằng thì một bàn tay đã kịp thời giữ tay của Thành lại. Vi đang nói và sau một hồi cố gắng anh đã hiểu được ý cô:
– Em xin anh! cháu đang còn nhỏ dại không tránh khỏi sai lầm. Đừng làm tổn thương tâm hồn và thể xác nó. Cứ từ từ góp ý dạy dỗ cháu sau anh ơi! Chúng ta sinh ra là để yêu thương nhau mà!
Thành không nói gì, trợn mắt nhìn Vi. Vi không dám nhìn vào ánh
mắt đỏ lửa như muốn đốt nhà ấy, cũng không dám giữ tay và nói thêm câu nào nữa.
Cô chạy lại ghế ôm chặt Hằng vào lòng che chở, run rẩy sợ hãi đón nhận thay Hằng những làn roi.
Thành khựng lại. Anh không ngờ Vi có thể hành động như vậy. Anh quát to:
– Đừng tưởng tôi không dám đánh cô!
Ngọn roi giơ cao lên đầu. Vi ôm Hằng chặt thêm. Chờ mãi mà chẳng thấy có cảm giác đau. Cô quay lại thì Thành đã đi mất.
Khẽ vuốt nhẹ lên tóc Hằng, Vi hỏi bằng thứ ngôn ngữ mà hai bố con Hằng mất gần ba tháng mới hiểu và nói theo được:
– Nói cho cô nghe đi! Cháu đã làm gì mà đi họp phụ huynh về bố lại điên như vậy?
– Tại cháu đánh bạn phải nằm viện! Và bị ghi sổ đầu bài về tội nói chuyện riêng và cãi cô giáo
– Ôi trời ơi! Cháu ngoan hiền dịu dàng lắm mà. Sao lại đánh bạn?
– Vì nó bảo bạn thân cháu là đồ con hoang và đánh bạn ấy
Ừ. Cô hiểu cháu muốn giúp bạn. Nhưng  có thể dùng lời nhẹ nhàng khuyên bạn và mách cô giáo mà
– Đó chỉ là lý thuyết thôi cô ơi. Có những đứa sinh ra để đập, nói nhẹ không xong đâu cô ạ!
– Ừ. Cô hiểu là cháu không sai. Nhưng cháu là con gái, phải giữ gìn hình ảnh cho mình chứ!  Sao lại nói chuyện và cãi cô giáo vậy?
– Chúng nó giật sách cháu, cháu quay lại lấy sách thế là cô bảo cháu nói chuyện riêng. Cháu thanh minh thì cô bảo cãi cô rồi ghi sổ đầu bài. Cháu bị oan cô ạ!
– Cô tin cháu! Cháu là một cô bé
rất dễ thương và thông minh. Lại rất ngoan nữa. Tiếc là cô giáo chưa nhìn thấy. Cháu  cố gắng học giỏi và kìm chế thêm chút nữa là cô giáo sẽ nhận ra thôi!
Hằng ôm chặt Vi thêm chút nữa. Từ ngày mẹ bỏ hai bố con đi theo người tình. Hằng sống khép mình, cô đơn như một con voi nhỏ bé tìm bầy đàn trên mảnh đất đã từng là rừng đại ngàn rộng lớn. Vật vờ như những chiếc bóng dưới nến trong đêm mất điện, hai bố con lao theo ngày tháng vô hồn, với mớ công việc đã được lập trình sẵn của mình. Bố: ngày làm, đêm đốt thuốc và hai tuần phải lên gặp thầy hiệu trưởng một lần vì đủ các loại vi phạm nội quy của Hằng. Con: ngày học, đêm khóc và hai tuần bị la hét đánh đòn một lần. Gần như ngoài những câu chào hỏi xã giao ra thì không ai nói với ai điều gì.
Khi công ty bố mở thêm chi nhánh và Hằng chuẩn bị thi tốt nghiệp thì căn nhà ba tầng như một đống rác bẩn thỉu, xấu xí. Và đó là lý do
Vi có mặt ở đây.
Vi là em họ một người bạn của bố ở quê. Ngoài khiếm khuyết về ngôn ngữ ra thì ít người có thể chê được Vi. Vi đẹp, cái đẹp của một cô thôn nữ mười tám tuổi căng tràn sức sống. Vi ngoan, cái ngoan của người con gái đã chịu nhiều tổn thương, thiệt thòi, bị số phận đoạ đày từ khi mới sinh ra. Vi siêng năng, đảm đang, khéo léo, thật thà và dịu dàng. Điều đó là kết quả của tám năm đi ở nhờ họ hàng từ khi bố mẹ chết trong một vụ tai nạn giao thông.
Từ bao giờ Vi trở thành một phần của gia đình này Hằng cũng không rõ. Chỉ biết rằng, nhờ có Vi mà hai bố con đã không còn tâm trạng chán nản khi về đến nhà. Bố thôi đốt thuốc, Hằng thôi lấy mấy đứa lôi chuyện nhà mình ra buôn
làm kẻ thử nghiệm những năm tháng đau đớn để lấy đai đen karate của mình. Bữa cơm vui vẻ hơn, nhà cửa lại gọn sạch ấm như ngày còn mẹ. Nhưng hôm qua, Hằng đã không kiểm soát được cảm xúc khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Lan. Lan hình thành khi bố mẹ vừa chia tay nên nó không biết mặt bố mình. Lan nhút nhát ít nói, học giỏi hát hay và xinh đẹp nên hay bị ganh gét, đố kỵ. Nó thường xuyên bị bắt nạt và Hằng trở thành vệ sỹ bảo vệ bạn. Nếu không phải Hằng là một trong những học sinh giỏi nhất của trường với bao nhiêu giải thưởng lớn từ trung ương đến địa phương; và bố Hằng không phải sếp của chồng cô hiệu trưởng và vợ trưởng phòng giáo dục huyện, thì Hằng đã bị đình chỉ học lâu rồi.
Hằng biết điều đó nhưng không ỉ lại, dựa dẫm, kiêu ngạo như một vài bạn khác trong trường. Nó cố gắng hoà đồng và nhẫn nại với bạn bè hết mức có thể. Nhưng có rất nhiều bạn không biết rằng với bản tính thẳng thắn, nóng nảy hết lòng vì bạn bè của mình thì cái sự nhẫn nhịn ở Hằng không có nhiều. Và họ đã phải trả giá khá đắt cho điều ấy, khi cứ cố tình chạm vào nỗi đau của nó. Mặc dù Hằng biết trước sẽ bị bố đánh đòn và anh trai Lê Hải đang du học bên Mỹ lại gọi về càu nhàu, nhưng nó không thể để mẹ bị gọi là loại đàn bà hư hỏng được. Mẹ có như thế nào thì vẫn là thiên thần trong mắt nó. Và nó không cho phép bất cứ ai xúc phạm đến mẹ trước mặt mình.

Thành giấu ánh nhìn khác lạ quan sát Vi nấu ăn sau trang báo.  Từng động tác mềm mại khéo léo của cô  bỗng nhiên có sức quyến rũ lạ kỳ đối với anh. Anh không hiểu tại sao chỉ bên Vi anh mới có cảm giác này. Ở cơ quan anh là thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái. Cô thư ký còn độc thân, mơn mởn lộc xuân, có giọng nói ngọt ngào, hát rất hay và hay hát cho anh nghe, luôn bật đèn xanh cho anh. Nhưng anh không có cảm giác gì khác lạ. Anh chỉ xem cô như bao đồng nghiệp khác.
Lẽ nào mình thích Vi? Làm gì có chuyện ấy? Nhưng sao cứ ở bên cô ta mình lại có cảm giác này? Có lẽ là lâu rồi mình chưa thấy ai buồn cười như cô ta!
Thành chợt mỉm cười khi
Vi khẽ nhắm mắt lại, môi cười nụ
thử một thìa nhỏ nước canh, rồi nhún vai và gật đầu tỏ ý hài lòng. Vi là vậy! Luôn tạo cho mình và mọi người xung quanh những niềm vui từ những điều nhỏ bé nhất. Bếp ga đặt cạnh khung cửa sổ nhôm kính mở hé nhìn ra vườn. Thỉnh thoảng gió thoảng hương của giàn móng rồng nồng nàn hay nhài thanh khiết, lan kiêu sa hoặc Ngọc Anh dịu êm…hay đơn giản hơn là hương dịu của các loại cây thảo mộc như bạc hà, hương nhu…loang nhẹ căn phòng. Những lúc như vậy dù đang làm việc gì Vi cũng dừng lại hít hà thư giãn cơ mặt vài giây. Lúc này cô như đứa trẻ bốn tuổi vừa được tặng món quà mình yêu thích. Thành sững sờ ngây dại ngắm cô. Vi có cảm giác nóng sau gáy, quay lại và ngỡ ngàng khi bắt gặp ánh mắt ấy. Lảng tránh ánh nhìn, cô bối rối quay lại tiếp tục làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra. Tại sao anh ấy cứ nhìn mình như vậy? Lẽ nào …? Không thể! Mi chỉ là một con ô sin tật nguyền, làm sao có thể nghĩ đến một điều quá tầm với? Tỉnh lại đi!
Nét hỗn nhiên biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt suy tư ưu phiền phảng phất một nỗi đau bất lực.
Thành đọc được sự muộn phiền trong mắt Vi. Anh không muốn rối loạn thêm cảm xúc nên đứng dậy đi ra ngoài

– Anh yêu ơi! Trưa nay em bận không về được! Buồn và nhớ anh rất nhiều nhưng biết làm sao được? Thông cảm cho em chồng nhé! Tối về em bù cho anh sau! Yêu anh!
Cụp máy rồi mà giọng ngọt ngào nũng nịu của Nga vẫn làm Thành ngây ngất. Anh cảm ơn trời đất đã trải thảm hoa hồng trên đường đời của mình. Sinh ra trong một gia đình giàu có danh giá, tuổi thơ của anh là niềm mơ ước của bao bạn bè. Lớn lên thi đỗ thủ khoa đại học kinh tế quốc dân, ra trường về làm trưởng phòng rồi lên phó giám đốc một công ty liên doanh với Nhật Bản. Mua nhà, sắm ô tô, cưới vợ là người mẫu nổi tiếng và sau đó sinh được Hải và Hằng, cuộc sống tưởng như không còn gì để than vãn nữa. Vợ anh tuy đã bốn lăm rồi nhưng vẫn trẻ đẹp và mặn nồng nũng nịu như xưa. Tình yêu anh dành cho vợ tỷ lệ thuận với vòng quay của thời gian. Anh đang say men hạnh phúc thì nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của cô thư ký sau khi nói chuyện với bạn gái. Và anh quyết định tranh thủ giờ nghỉ trưa lái xe đưa cô ấy đi đến khách sạn A để tìm hiểu thực hư thông tin người yêu ngoại tình mà cô bạn gái cung cấp. Cô thư ký vừa đi vào thì một chiếc lamborghini aventador đỗ sát chiếc  ferrari roma của anh. Hai người bước ra. Thành như bị điện giật khi nhìn thấy họ. Người đàn ông quay lại dặn anh tài xế: Cho cậu đi chơi, hai tiếng sau đón tôi!
Rồi ôm eo người đàn bà tiến vào trong. Thành dụi mắt. Anh mong mình hoa mắt, trông gà hoá cuốc. Nhưng sự thật bao giờ cũng là sự thật. Và dù anh không dám tin thì nó vẫn diễn ra. Tại sao lại là họ? Không thể là họ được!… Không thể! Trời ơi! Khốn nạn quá! Mặt anh tái dại, mắt anh vô hồn, cả cơ thể mềm nhũn, oặt ẹo, bước vô định theo bản năng theo họ

– A lô, chồng yêu ơi! Em đây! Mới không gặp vài tiếng mà nhớ anh như điên rồi! Anh nhớ ăn uống đầy đủ nhé! Tối em về với anh!
– …
– Anh bảo sao ạ? Về nhà với anh ngay bây giờ à? Chồng ơi! Sao em có thể về được? Em đang làm việc mà! Tối về nói chuyện sau anh nhé! Bye!
Nga tắt máy rồi lao vào vòng tay người đàn ông bên cạnh. Hai con hổ đói lâu ngày gặp nhau. Bỗng cô giật mình nghe tiếng chồng:
– Em làm việc vất vả quá!
Thành mang khuôn mặt của thần chết, đằng sau là vẻ lúng túng của cậu nhân viên bước vào.
Quay sang người đàn ông đang đứng cúi mặt xuống đất vẻ mặt biết lỗi, Thành cố kìm chế cơn tức. Anh hít thở một hơi dài, tay nắm chặt lại gồng lên những cơ gân khoẻ mạnh. Một lát sau anh gằn từng tiếng:
Tôi không ngờ ông khốn nạn như vậy! Tình nghĩa bố con  bao năm, nay chấm dứt tại đây, ngay giờ phút này. Ông không đáng để tôi chửi! Càng không đáng để tôi tiếc!
Bố.. Bố xin lỗi con! Nhưng Nga là mối tình đầu tiên và duy nhất của bố. Trước khi bố con mình biết nhau, bố và Nga đã yêu nhau. Nhưng vì Nga hiểu lầm bố nên hai người đành chia tay. Khi con và thằng Thái thân nhau, kết nghĩa anh em, rồi bố nhận con làm con kết nghĩa, bố không biết Nga là vợ con. Cho đến khi bố đến chơi nhà. Ngày Nga 15 bố 28 bố đã gặp cô ấy tại nhà một người bạn. Ba năm sau, khi Nga mười tám thì cố ấy hiểu lầm bố và nhà cô ấy chuyển đi nơi khác. Bố mất liên lạc từ ngày đó cho đến khi gặp lại tại nhà con. Bố đã dành cả thanh xuân đợi cô ấy, Thái là đứa trẻ mồ côi bố nhận nuôi. Bố không lấy vợ. Nga bảo cô ấy sẽ ly hôn nhưng bố không muốn làm con đau khổ…
Nguỵ biện! Tất cả là nguỵ biện! Tôi không tin!
Trái với dự đoán của Thành, Nga sau một thoáng bối rối, bất ngờ đã lấy lại bình tĩnh, trả lời anh giọng không chút lo lắng, hối hận gì:
Anh tin hay không thì đó cũng là sự thật! Em xin anh hãy buông em ra! Chia tay là điều tốt nhất cho cả ba chúng ta anh ạ!

Thành đưa tay ôm đầu. Cứ mỗi lần nhớ lại đầu anh nhức như búa bổ. Tại sao cũng con người ấy, cũng cái miệng xinh duyên luôn thốt những lời hoa ý mật ấy, lại có thể nói những câu tàn nhẫn như vậy? Tại sao cô ấy đưa anh lên mây rồi lại ném anh xuống vực như vậy chứ? Từ ngày ly hôn, tất cả những bóng hồng đều trở thành sỏi đá với anh. Đẹp ư? Hát hay, nói khéo, tài giỏi, hấp dẫn ư? Chẳng phải mình đã suýt chết vì một cô nàng như vậy sao? Thành luôn tự nhủ với chính mình như vậy mỗi khi gặp một đối tượng ưng ý. Chính vì vậy nên năm năm qua anh không có thêm một người đàn bà nào. Anh sợ những lời ngọt ngào và dị ứng với những người phụ nữ tài hoa từ dạo ấy.
Mùi dầu Phật Linh và một đôi bàn tay mềm mát day hai bên thái dương đã giúp Thành làm dịu cơn đau. Vi vẫn tiếp tục xoa xát đánh gió cho anh. Gương mặt Nga mờ dần mờ dần rồi biến mất. Anh nhắm mắt lại thư giãn, toàn thân buông lỏng. Một lúc sau đoán chừng anh đã đỡ hơn, Vi định buông tay nhưng anh đã nhanh hơn, giữ tay cô lại áp vào má mình. Tim Vi đập nhanh hơn, má bỗng nhiên đỏ bừng như vừa ngồi bếp lửa. Thành thấy mình như người lữ hành trên sa mạc sắp cạn kiệt thể lực, bỗng tìm được một ốc đảo xanh tươi đầy hoa quả. Lâu rồi anh mới thực sự có cảm giác an vui như thế này.
Tỉnh mau! Phải biết mình là ai! Đừng hoang tưởng nữa! Trái tim ơi, đừng đi sai đường lạc lối, mày không với tới được đâu!
Lý trí kéo Vi tỉnh mộng. Cô rút tay ra. Thành giật mình, đứng lên, luống cuống: Xin lỗi em! Anh quên em còn nhiều việc phải làm! Cảm ơn em đã đánh gió giúp anh!
Vi ra dấu và Thành hiểu rằng:
Không có gì ạ! Chúng ta sinh ra là để yêu thương giúp đỡ nhau mà anh!
Rồi cô chạy vào nhà. Cô không biết rằng tối hôm ấy ngoài cô ra, trong nhà này còn có một người không ngủ được. Thành rối tung với mớ cảm xúc đang nổi loạn trong lòng. Anh như chia làm hai nửa. Nửa đầu tiên nhắc anh nhớ đến nỗi đau mà Nga để lại vẫn chưa thành sẹo. Bảo anh hãy quên Vi đi. Cô chỉ là một kẻ tàn tật, ít học, quê mùa, thân phận thấp kém, không xứng với anh! Nửa còn lại bảo: Vớ vẩn! Ngoài Vi ra chẳng còn ai xứng đáng nữa. Không một người con gái nào có thể khơi lại trái tim nguội lạnh yêu thương của anh bằng Vi. Cô ấy như bông lúa mọc trên cánh đồng khô cằn nứt nẻ, chắt lọc tinh tuý đất trời dâng Người hạt gạo dẻo thơm. Có thể không đẹp và quyến rũ bằng các loại ngũ cốc khác nhưng không thể thiếu trong cuộc sống. Vi trong sáng, thánh thiện, luôn yêu thương mọi người, chân chất thật thà, không xa hoa phù phiếm. Và quan trọng nhất là Vi yêu Hằng thật lòng và Hằng cũng xem Vi như mẹ đẻ. Khuyết tật của Vi cũng chính là ưu điểm mà. Lấy nhau rồi đem cô ấy đi chữa bệnh là ổn thôi!
Bên khung cửa sổ nhôm kính trong phòng làm việc trên tầng ba, Thành liên tục phả khói thuốc thành những vệt mờ không rõ vào không gian. Dưới tầng trệt, Vi dán mắt lên đỉnh màn. Những ý nghĩ như cuộn len rối quấn đầu, nước mắt tuôn rơi. Vi mặc kệ cho má ướt môi mặn. Cô uống từng giọt nước mắt của chính mình. Lâu lắm rồi Vi chưa khóc. Bất lực và đau khổ  đan xen
Thương nhớ hy vọng quấn thành kén bọc cô vào. Cô như một con sâu đang chờ đợi hoá bướm. Vui buồn, thấp thỏm, lo lắng, hy vọng và bi quan nữa. Cô sợ cơ thể tật nguyền của mình không đủ sức ra khỏi kén đón ánh sáng. Sợ mình mãi là kiếp con sâu vô tích sự, không ai cần. Làm sao đây khi anh như mặt trời còn mình chỉ là hạt sương mỏng manh đêm tối? Sau một thời gian chìm trong suy nghĩ thì Vi đã tìm được giải pháp. Cô đã có câu trả lời cho cuộc đời mình.

Từ hôm nay mình sẽ trở lại là con người vui vẻ như xưa. Sẽ sống để yêu thương như lời Vi thường nói. Cô ấy mất tất cả mà vẫn luôn lạc quan, lẽ nào mình có tất cả lại bi quan được. Hôm nay anh quyết định dâng cho em tất cả hạnh phúc mà anh có, Vi à
Vừa đi vào nhà vừa huýt sáo, thay đồ xong anh xuống bếp tìm Vi mà không thấy. Căn bếp lạnh tanh. Lạ thật! Giờ này cô ấy phải nấu cơm rồi chứ? Anh ngó qua cửa sổ nhìn ra vườn, cũng không thấy bóng cô. Linh cảm có chuyện chẳng lành, anh chạy như điên khắp nhà tìm cô mà không thấy. Lần đầu tiên anh bước vào phòng cô. Không có một dấu vết gì chứng tỏ cô đã ở đây. Căn nhà bỗng trở nên lạnh lẽo trống trải đến quạnh lòng.Những con sóng  mất mát, hẫng hụt ào ào đổ lên anh. Vi ơi! Em ở đâu?

Bố tìm cô Vi về cho con đi!
Bố bận lắm không đi được! Bố cũng đã nhờ người nhưng họ không biết cô ấy ở đâu. Mò kim đáy bể con ạ! Để bố tìm người giúp việc khác cho con nhé?
Con chỉ cần cô Vi! Cô ấy là bạn con, không phải người giúp việc
Nhưng cô ấy không muốn ở nhà mình nữa. Hãy tôn trọng quyết định của cô ấy con ạ!
Nếu bố không tìm, con sẽ bỏ học đi tìm cô ấy
Hằng gác đũa lên bát, bỏ ăn, tức giận đứng dậy đi về phòng. Lần đầu tiên nó dám to tiếng với anh. Nếu là ngày trước thì anh đã cho mấy cái roi da vào mông rồi. Nhưng bây giờ anh lại thấy mừng. Anh còn mong nhìn thấy Vi hơn nó ấy chứ. Chẳng qua anh đang chờ thời gian kiểm chứng lại cảm xúc của mình. Gần một tuần nay anh ăn không ngon và rất khó ngủ, có ngủ được cũng toàn mơ thấy Vi. Anh cũng muốn xem thái độ của Hằng như thế nào. Hằng đang đi như chạy lên cầu thang, vừa đi vừa khóc chợt sững lại khi nghe bố hỏi:
Con nghĩ thế nào nếu cô Vi thành mẹ kế của con?
Một trái bom vui vừa nổ trong lòng Hằng. Nó gạt nước mắt, ào đến bên bố như một cơn lốc:
Bố nói thật chứ?
Ừ! Chiều nay bố sẽ đi đón cô ấy về. Chúng ta sinh ra là để yêu thương, phải không?
Vâng ạ! Con cảm ơn bố!
Hằng ôm cổ rồi gục đầu vào vai bố, nũng nịu:
Bố mẹ phải cho con làm phù dâu nhé!
Tất nhiên rồi!
Cả hai bố con cùng cười. Ngoài vườn cúc vàng đã nở hoa, một năm cũ sắp qua. Gió ào qua khung cửa sổ để mở, đem hương thơm lan toả khắp gian nhà. Cả hai bố con không ai bảo ai cùng nói to: Xuân mới lại sắp về rồi!
VŨ TUYẾT NHUNG
 
14/5/2021
Nguyễn Thị Diệp Mai
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  Lá bồ đề – Truyện ngắn của Lại Văn Long 2 Tháng Ba, 2023 Tháng 5 – 2012, sau 22 năm thụ án chung thân về tội giết người, hắn được đặc...