Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2025
Mẹ tôi và quê nội
Leo xuống khỏi chiếc xe đạp của anh Ngọc, tôi cảm ơn
anh rồi chạy ào vào nhà. “Mẹ ơi, mẹ!” Tôi rối rít như thể là vắng nhà lâu lắm rồi.
Chị Hai từ dưới bếp đi lên trả lời: “Mẹ đâu có ở nhà giờ này? Mới về quê một bữa
mà răng ngớ ngẩn ra rứa? Mẹ đi bán đến tối mới về.” Chị Hai chợt la lên: “Chèn
ơi, giày dép dơ quá chừng mà mang vào nhà. Ði ra giếng rữa mau.” Tôi làu bàu trả
lời: “Dơ đâu mà dơ. Hồi nãy mới rữa chỗ suối rồi mà.” “Thôi cô nương ơi, ra giếng
rữa giùm chân cẳng một chút. Nhà tui mới lau mà làm dơ rồi đó thấy không?” Tôi
bỏ cái giỏ xuống, rồi vừa bước lui ra, vừa nói: “Bánh cuả bác Tiến gởi đó. Chị
Hai lấy ra coi thử có sao không?” Giọng của nhỏ em gái ở đâu chợt vang lên:
“Bác Tiến có gởi bánh ít trắng không chị Ba? Cho em một cái đi.” Chị Hai nghiêm
giọng: “Lo giữ cu Tí đi. Bánh chi cũng phải chờ mẹ về mới được ăn.” Tôi đi ra
giếng hì hụi cạy đất ra khỏi những chiếc lỗ dưới đế dép. Rửa sạch sẽ, tôi mới
nhận ra đôi dép mới của tôi đã trầy trụa và gần đứt quai. Tự dưng tôi thấy cay
nơi sống mũi. Tôi khóc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét