Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2025
Pho tượng mẹ trong bài thơ "Chiều vỡ òa biên cương"
Pho tượng mẹ trong bài thơ
Có một hình ảnh dường như để làm mềm đi cái khô cứng nhức nhối của mọi điều hóa đá, đó là “bông hoa nở trong chiều muộn”. Nhưng sao có thể dịu mềm trong cảm giác đối lập giữa sự bắt đầu của “hoa nở” với sự tàn lụi, kết thúc của “chiều muộn”, mà hầu hết những đối lập đều gợi liên tưởng tới nghịch lí phũ phàng của chiến tranh, đó là nghịch lí khi mẹ cứ phải sống tiếp trong khí quyến của nỗi nhớ thương, niềm đau đớn, còn “Con mãi tuổi hai mươi” trong nghĩa trang biên cương! Và hình như nghịch lí còn xuất hiện chính ở cách văn chương, và đời nữa, tôn vinh những người lính “sống mãi tuổi hai mươi” khi người thân họ đau đớn khóc cho những cuộc đời vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi – “dừng lại”, thay vì “sống mãi”!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét