Thứ Hai, 30 tháng 1, 2023
Năm canh bên bờ vực
Vách đá lạnh quá. Sương hay nước mắt của trời thi thoảng
rỏ xuống đầu, xuống mặt. Đợi chờ mãi mà có thấy gì đâu? Chỉ có tiếng côn trùng
rên rỉ. Gió như nỗi buồn chạy qua những hàng cây, làm cành lá kêu lên khe khẽ.
Hắn trệu trạo nhai lương khô, nốc một một cốc nước to, rồi dõi mắt nhìn xuống
đáy vực. Chỉ thấy thăm thẳm tối đen, nhưng hắn biết đã có hơn chục con xe Minsk
nằm tan xác dưới đó. Con đường mòn nằm thiêm thiếp ngủ dưới ánh trăng, đợi lúc
vắng người như thế này, lá khô mới lang thang đi tìm nhau tình tự. Còn bao lâu
nữa thì thằng cha ấy mới xuất hiện? Dĩ vãng như một đoàn tầu chầm chậm đi qua.
Mỗi giờ chờ đợi là một sân ga…
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó
Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó Ngày 20/1/2024 - trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết quan điểm của Việt Nam về việc Trung Quố...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét