Thứ Hai, 30 tháng 1, 2023
Truyện ngắn Ngô Thị Ý Nhi: Bão
Truyện ngắn
Tôi sinh ra ngoài vòng lễ giáo. Mẹ tôi, một người đàn
bà góa đang xuân không giữ được tiết hạnh đã lầm lỡ sinh tôi. Cha tôi, một người
đàn ông đã yên ổn gia đình cũng không thuộc dòng họ Sở đã bắn tiếng xin đến nhận
con. Ngoại tôi nghiến răng trả lời: “Thà con gái tui mang tiếng chửa hoang chớ
tui không hề dạy con tui đi phá họai gia cang người khác.” Tôi trở thành đứa
con không cha. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng. Mẹ đặt tên tôi là Bão, chữ bão dấu ngã.
Đó là một ngày tháng năm, nắng nung trời nẻ đất.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó
Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó Ngày 20/1/2024 - trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết quan điểm của Việt Nam về việc Trung Quố...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét