Thơ 1-2-3 cơ duyên
và sự đam mê
Thơ 1-2-3 là thể thơ hiện đại, ngắn gọn nhưng giàu cảm xúc, gồm 3 đoạn với tổng cộng 6 câu. Mỗi bài thơ là một chỉnh thể độc lập, có cấu trúc chặt chẽ. Đoạn 1 chỉ có 1 câu, tối đa 11 chữ, đồng thời là tên bài thơ, giúp tránh trùng lặp với tên các bài khác. Đoạn 2 gồm 2 câu, mỗi câu không quá 12 chữ, diễn đạt ý mở rộng. Đoạn 3 có 3 câu, thể hiện sự phát triển ý thơ hoặc kết luận. Sự cô đọng và súc tích của thể thơ này giúp truyền tải ý nghĩa sâu sắc một cách tinh tế. Xin giới thiệu đến bạn đọc bài viết “Thơ 1-2-3 cơ duyên và sự đam mê” của nhà văn, nhà thơ, nhà nghiên cứu Đoàn Hữu Nam đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Lào Cai Xuân Ất Tỵ 2025.
Trong cuộc Tọa đàm “Thơ 1-2-3 trong không gian văn học
hiện đại” do Hội Nhà văn Cần Thơ phối hợp Khoa Khoa học Xã hội và
Nhân văn, Trường Đại học Cần Thơ tổ chức, sau khi tôi phát biểu xong
có người đến phỏng vấn tôi về cơ duyên đến với thơ 1-2-3.
Tôi có phần bối rối bởi trước mặt tôi là nhà thơ
Phan Hoàng – Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam, Giám đốc –
Chủ biên hai trang điện tử vanhocsaigon.com và vanvn.vn của Hội Nhà
văn Việt Nam, đồng thời là người khởi xướng ra thể thơ 1-2-3 đầy
mới mẻ; nhà thơ, luật sư Trần Thanh Dũng, tác giả tập “Những ký
tự xê dịch”, một trong những tập thơ 1-2-3 đầu tiên của đất nước, do
NXB Hội Nhà văn ấn hành năm 2022, vừa trình bày tham luận: “1-2-3
thể thơ mới, cánh đồng mới khai phá thêm nhiều hứa hẹn mới!”; Tiến
sĩ Nguyễn Minh Ca, người vừa có tham luận công phu: “Thơ 1-2-3 trong
không gian văn học hiện đại”; nhà nghiên cứu lão thành Lê Xuân với
tham luận thu hút độc giả: “Người khai sinh và thử nghiệm thể thơ
mới 1-2-3”…, và mấy trăm cử tọa là các thầy cô và các em sinh viên
yêu văn chương.
Trong không khí văn chương sôi động, đam mê và đầy
bất ngờ ấy tôi chỉ dám trả lời chung chung, song khi trở về, ngẫm
lại về cơ duyên đến với thể thơ RẤT THUẦN VIỆT này tôi thấy
thích thú, từ sự tình cờ ngẫu nhiên và đam mê văn chương đã cho
tôi phần nào bắt kịp với trào lưu thơ mới một cách ý thức.
Xin được giãi bày con đường đến với thơ 1-2-3 của
tôi.
Đã từ lâu, nhất là từ khi nghỉ hưu tôi có thói
quen mỗi ngày dành ra hai giờ để đọc, hai giờ để viết, dĩ nhiên là
đọc văn đọc thơ là chính. Trong một lần vào trang vanhocsaigon.com
tôi thấy một thể thơ hoàn toàn mới so với thơ Việt hiện đại, đó
là những chùm thơ ngắn gọn, dễ làm, dễ phổ cập song lại ẩn chứa
tiềm tàng sự sáng tạo, tuân thủ quy tắc của thơ cổ: ý tại ngôn
ngoại. Hơn thế nữa, trang thơ luôn khởi đầu bằng sự hướng dẫn
công thức làm thể thơ này, như cầm tay chỉ việc, một việc làm tối
kỵ với người sáng tác mà vẫn được các tác giả hào hứng chấp nhận.
Là một người luôn trăn trở, khát vọng và hào hứng
với sự đổi mới trong văn chương, thể thơ mới này ngay lập tức thu
hút tôi. Thu hút đầu tiên là theo nguyên tắc của người khai mở thể
thơ đặt ra mỗi bài thơ chỉ có 6 câu, chia làm ba đoạn mà đã hoàn
chỉnh một cảm nhận, một sự giải bày hoặc một câu chuyện; nguyên
tắc này tưởng như sẽ bó khuôn, ép vần, ép ý song tìm hiểu kỹ
mới thấy nó rất tự do sáng tạo, tránh được cả chuyện ôm đồm nội
dung, ôm đồm chữ nghĩa.
Thu hút thứ hai là công thức, kết cấu bắt buộc của
thể thơ: Đoạn 1 chỉ có 1 câu tối đa 11 chữ, đồng thời nó cũng là
tên của bài thơ. Đây là việc khó, bởi tác giả buộc phải tìm ra
tít đề và cũng là đoạn 1 của bài thơ phải giới thiệu được nội
dung bài thơ ngay từ ban đầu, khiến cho tác giả phải tập trung đào
sâu vào những điều cần thổ lộ, tạo ra ấn tượng cho người đọc có
cùng chung tâm trạng, tránh được sự trùng lặp với những bài thơ
có cùng chung chủ đề, cùng liên quan đến nội dung. Đoạn hai chỉ có
hai câu, mỗi câu tối đa 12 chữ song phải nói rõ nội dung cần chuyển
tải, dẫn dắt, khơi mở, để đoạn ba gồm 3 câu, mỗi câu tối đa 13 chữ
có được cái kết, tinh lọc, bất ngờ, làm thành một bài thơ đa
nghĩa, ấn tượng.
Thu hút thứ ba là thể thơ này được nhiều tác giả
và người yêu thơ hưởng ứng, cổ vũ. Đồng thời, Ban Biên tập Văn Học
Sài Gòn liên tục sơ kết, tọa đàm, động viên, mổ xẻ, tìm ra cái hay,
cái không hay để từng bước, từng bước đưa thơ 1-2-3 vào đời sống
thơ ca.
Và tôi đã thử làm thơ 1-2-3.
Khi chùm thơ thứ nhất của tôi đăng trên trang
vanhocsaigon. com lập tức nhận được phản hồi, phân tích của nhà
nghiên cứu văn học Khang Quốc Ngọc cũng đăng trên vanhocsaigon.com. Xin
được giới thiệu bài viết đó:
“Anh đến tìm em ngày mưa dầm gió bấc
Gặp em đang cố xóa dấu chân từng nhẵn cổng nhẵn hè
Xóa tiếng từ quy khắc khoải…
Lòng anh là khúc củi tươi
Em lạnh lùng ném vào bếp lửa
Khúc củi không đau sao mắt em cay.
Lời bình:
Sự thủy chung và tấm lòng vị tha cao vời từ nhân vật
“anh” nghe sao là lạ mà thấm thía. Mưa dầm gió bấc có là gì khi
lòng anh đã hướng về em “anh đến tìm em ngày mưa dầm gió bấc”. Mọi
sự khó khăn cản trở đến từ thiên nhiên anh đã đạp bằng, nhưng thật
trớ trêu “gặp em đang cố xóa dấu chân từng nhẵn cổng nhẵn hè/
xóa tiếng từ quy khắc khoải…”. Điều đó chứng tỏ nhân vật “em”
đang cố tình lảng tránh nhân vật “anh”? Dấu chân “từng nhẵn cổng
nhẵn hè” thì có thể xóa được chứ “tiếng chim từ quy khắc khoải”
thì làm sao “em” có thể xóa được hỡi “em”? Lời thơ mang dáng vẻ
chất vấn và ẩn chứa sắc màu đau khổ. Là bởi, “tiếng từ quy khắc
khoải” đã như là tiếng lòng “anh”, nó ngấm vào tâm can mất rồi, nó
dẫn “anh” đến với “em”, bất kể trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt
như nào! “Yêu nhau mấy núi cũng trèo/ Mấy sông cũng lội mấy
đèo cũng qua” (Ca dao) nữa là “mưa dầm gió bấc”? Tại sao “em”
lại cố tình xóa đi những ngày tháng êm đềm, tiếng lòng chúng ta đã
theo nhau? Trước đây đã khắc khoải giờ thì càng thêm khắc khoải. Ý
thơ chông chênh nhưng không hề để lộ sự đổ vỡ, suy sụp dẫu đang
sùm sụp những đau buồn. Do đó, ý thơ vẫn lanh lảnh cất lên lời tâm
tình “lòng anh là khúc củi tươi” sao “em lạnh lùng ném vào bếp
lửa”? Tự “em” đang cố tình quên hay “em” đang có một uẩn khúc chi đó
khó nói ra? Câu cuối vỡ òa mọi nhẽ “khúc củi không đau sao mắt
em cay?” Cuối cùng “mắt em cay” là do đâu, do “khúc củi tươi”
tạo khói hay do tự trong lòng “em” òa khóc? Cái khéo léo câu chữ là
nằm ở chỗ này.
Người con trai đã chấp nhận tất cả trên tinh thần
vị tha và tôn trọng. Một sự chấp nhận có phần thiệt thòi “lòng anh
là khúc củi tươi”. Củi tươi là củi vừa bị đốn hạ, chưa có giá
trị nấu nướng tạo lửa. Bởi thế, nhân vật “anh” cảm thán như vậy
khi đã lờ mờ đoán ra tất cả chăng? Một khi “em” đã cố tình xóa
đi “dấu chân từng nhẵn cổng nhẵn hè” (là dấu tích cho sự
kiên nhẫn đeo đuổi “em”), rồi “em” đang tâm muốn xóa cả “tiếng từ quy
khắc khoải” thì còn gì để mà mong ước nữa? Nên hình ảnh “lòng anh
là khúc củi tươi” buông ra lúc ấy như một tiếng thở dài đầy ngậm
ngùi chua chát. Nó như là tiếng nói chấp nhận sự thật trong đau
khổ, một sự đau khổ đang được kìm nén đến vô cùng. Nhưng, lại vẫn
nhưng, trong khi trước đó “em lạnh lùng ném (khúc củi tươi) vào
bếp lửa” mà “khúc củi không đau sao mắt em cay” là sao vậy hả “em”?
Trong vùi dập, tình người trỗi dậy hay em đang phải làm theo một
điều gì đó bên ngoài tâm can mình? Một bài thơ như cố xổ tung ra
những mâu thuẫn chằng chéo trong mối quan hệ luyến ái nam nữ rất
thú vị. Đọc lên có vị cay chua và sự nhùng nhằng chất vấn âu cũng
là muốn để cho tâm can và cái đẹp nhân văn hiển lộ. Cho nên có
thể nói sự chất vấn ấy còn ẩn chứa cả những hy vọng. Hy vọng chắp
nối khi bừng ngộ. Lời thơ gợi tả, ý thơ chứa đựng những mâu thuẫn
dồn ứ nhưng vẫn chấp chới hy vọng để chia sẻ và thấu hiểu. Quý
thay!…”
Tôi đến với thơ 1-2-3 từ đó. Sau này khi gặp nhà
thơ Phan Hoàng, được biết anh khởi nguyên thể thơ này cũng từ sự
đam mê và sự tình cờ. Vốn là một thi sĩ đau đáu với tìm tòi, sáng
tạo, mùa năm 2018, sau chuyến tham quan nước Nga vĩ đại và đất nước
Qatar bên vịnh Ba Tư, nhà thơ đã nảy sinh ra thể thơ độc đáo “không
giống đâu” này và liền nhận được sự ủng hộ cộng tác của rất
nhiều tác giả và người yêu thơ trên mọi miền của đất nước. Cho
đến nay theo thống kê của Tiến sĩ Nguyễn Minh Ca – Trường Đại học
Tây Đô ở Cần Thơ, thể thơ 1-2-3 đã có gần 1.000 người sáng tác,
đang thu hút nhiều cây viết chuyên nghiệp và nghiệp dư. Thơ 1-2-3
cũng đã được dịch ra gần 20 thứ tiếng và đăng tải trên các tạp
chí văn học nước ngoài, được đề cập tới trong nhiều cuộc hội
thảo văn học quốc tế tổ chức trong nước lẫn ngoài nước.
Và nữa, tôi được biết, theo nhà nghiên cứu văn
học, nhà thơ Bình Địa Mộc: “Ở nước ta mãi đến năm 1932 mới xuất
hiện bài “Tình già” của Phan Khôi, khởi nguồn của phong trào Thơ
mới gây nhiều tranh cãi trong giới thi nhân. Bởi sự giao thoa giữa
tác giả – tác phẩm – bạn đọc không chung đường, không thống nhất ý
kiến khiến độc giả hoang mang, lo lắng. Khiến các nhà thơ hoài nghi
cái mới, họ liên tục giằng co giữa thơ mới – thơ cũ. Thơ mới tạo
cảm giác thích thú về sự trẻ trung, hấp dẫn. Góc độ nào đó nó đã
kích thích trí tò mò muốn khám phá, trải nghiệm ngay tức khắc của
người cầm bút lẫn công chúng thưởng thức… Trong bối cảnh các dòng
thơ cũ như đường luật, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục bát, song thất lục
bát ngày càng già nua tuổi tác đã vô tình thu hẹp biên độ sáng
tạo do thành trì niêm luật, vần vận, câu cú quá ư chặt chẽ từ
ngàn xưa không dễ gì phá vỡ. Tám mươi sáu năm sau (1932 – 2018) kể
từ ngày bài thơ “Tình già” của Phan Khôi chào đời, thi đàn Việt Nam
may mắn xuất hiện một thể loại thơ hoàn toàn mới, có tên gọi bằng
số khá ấn tượng: Thơ 1-2- 3, với sức cộng hưởng, lan tỏa mạnh mẽ
đáng kinh ngạc… Cái mới có thể hay hoặc dở, có thể đúng hoặc sai
song nó hợp lý và tồn tại như thế nào xin phép nhường lời cho vị
thần thời gian thẩm định. Tuy nhiên trong hoàn cảnh đất nước đang
vươn mình tiến vào kỷ nguyên mới, hy vọng thể thơ 1-2-3 sẽ đồng
hành cũng bạn đọc”.
Có lẽ tôi không còn gì để nói thêm nữa…
8/2/2025
Đoàn Hữu Nam
Nguồn: Tạp chí Văn Nghệ Lào Cai
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét