Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025

Tiếng dương cầm trong đêm vắng

Tiếng dương cầm trong đêm vắng

1- Trời mưa. Mưa mãi không dứt. Mùa mưa ở Seattle, sáng ngày vừa mở mắt ra là thấy trời mưa. Rồi mưa tiếp tục rỉ rả cho đến chiều tối. Mưa dầm dề làm Tuấn nhớ lại những ngày mưa ở Huế khi chàng đang là sinh viên văn khoa.
Không biết nước ở đâu mà ngày nào cũng trút như xối xả từ tầng trời xuống. Seattle, thành phố với những ngôi nhà chọc trời mầu xám lại càng xám xịt hơn vào lúc này. Ngôi tháp cao Space Needle – biểu tượng của thành phố Tây Bắc nước Mỹ này – bị che khuất sau những cột nước trắng xóa.
Từng cơn gió lạnh từ phía bắc, thổi qua Alaska và Canada đưa xuống. Tuấn cùng mấy người bạn nghiện cà phê lái xe tấp vào quán cà phê Cỏ Hồng, ngồi nhâm nhi cốc cà phê nóng hổi và thơm lừng.
Cô chủ quán trẻ trung, duyên dáng đang điều chỉnh âm thanh vừa đủ nghe cho một đĩa CD nhạc thính phòng. Tiếng violon nghe cao vút, hòa với nhạc đệm trầm trầm của piano. Trời thật lạnh. Nhâm nhi cốc cà phê nóng, nhưng không được hút thuốc lá, nên mặc dù ngồi trong gian phòng nhỏ có sưởi, vẫn thấy chưa đủ ấm.
2- Tuấn lên làm việc ở đây đã tròn một năm. Chàng phải xa người vợ trẻ vì lý do sinh kế. Ở San Jose mãi cũng chán, mà cũng không có việc gì cho chàng làm, tuy chàng đã gửi đơn đến nhiều hãng xưởng để xin việc. Nơi nào cũng bảo chờ. Nên khi nhận được thư của người bạn ở thành phố Kent, tiểu bang Washington rủ lên chơi, là chàng đi liền.
Từ Bắc California, chàng phải lái xe hơn mười sáu tiếng đồng hồ mới đến chỗ bạn chàng ở.
Bạn chàng giới thiệu những công việc ở đây thường cần, như lên Seattle ghi tên đi làm cá ở Alaska, lương cũng khá. Hoặc sợ lạnh thì xin làm chân đứng bán hàng cho một tiệm furniture ở đây cũng nhàn chán.
Nghe nói có lương khá cao, nên Tuấn đồng ý nộp đơn xin đi Alaska sáu tháng “thử thời vận”.
Đi đến văn phòng tuyển mộ nhân công, thì được trả lời vì đang là mùa đông, nên hãng chỉ nhận những nhân viên cũ đã làm qua một hai mùa trước, còn nhân viên mới phải chờ đến mùa hè năm sau mới có đợt tuyển.
Cuối cùng, chàng đành phải chọn việc làm sales person cho hãng furniture của Mỹ. Tuấn tuy là người Việt chính cống, nhưng khi mới tiếp xúc lần đầu, ai cũng nghĩ chàng là dân Châu Âu hoặc dân lai Âu vì chàng cao lớn, mũi cao, để ria mép và phát âm tiếng ngoại quốc rất chuẩn xác.
Nhờ nhân dáng bề ngoài như thế nên khi đến xin việc, chàng được chủ Mỹ nhận ngay. Hàng ngày công việc tiếp khách đến mua hàng đối với Tuấn cũng không khó lắm.
Có khách thì chào hàng, vắng khách thì bầy thêm hàng mới, hay phủi bụi các món hàng bầy ở show-room.
3- Ông George, chủ tiệm furniture thấy có mấy người khách từ Canada sang. Họ nói tiếng Pháp, nên ra hiệu cho Tuấn ra chào hàng, vì trong tiệm, Tuấn là người duy nhất biết tiếng Pháp. Sau một thời gian ngắn làm việc, ông chủ lại thấy người salesman này không những tiếp khách Mỹ, Canada, mà khách Tàu, Việt-Nam hay dân Nam Mỹ đều “good deal” cả.
Vì chàng nói chuyện với khách hàng bằng “ngôn-ngữ-của-khách” nên dễ gây cảm tình. Trong lĩnh vực buôn bán, vấn đề cảm tình là một lợi thế để hướng dẫn khách mua hàng. Mà “ngôn-ngữ-của-khách” là quan trọng.
4- Sau một ngày làm việc mệt nhọc, chàng thường lái xe ra bãi biển để cho đầu óc được thảnh thơi, ít suy nghĩ.
Những bãi biển quanh vùng Puget Sound như Redondo, Des Moines, Federal Way, Tacoma, Gig Harbor... đều in dấu chân chàng.
Đôi khi chàng còn rủ một số bạn bè đi bắt sò ở những vùng biển vắng vẻ. Những nơi này chàng thường gặp nhiều người Lào và một ít người Việt sinh sống bằng nghề biển.
Những ngày nghỉ lễ, chàng đi câu cá ở Green River hay ngồi ngắm dòng sông White River chẩy lững lờ giữa những tảng đá nhấp nhô, để hồn trôi về những dòng sông ở quê hương Việt-Nam xa cách.
Có một kỷ niệm vui vui mà chàng còn nhớ mãi. Đó là một ngày chủ nhật, khi chàng đến thăm một người bạn ở thành phố Federal Way, gặp lúc bạn chàng sắp vào các farms của người Mỹ Da Đỏ để mua vịt sống về nuôi. Chàng liền tháp tùng để biết thêm các sinh hoạt của người Da Đỏ tại địa phương như thế nào, vì từ trươc đến nay, chàng chỉ thấy ngưới Da Đỏ trên màn ảnh mà thôi.
Xe dừng lại ở một nông trại. Bạn chàng giật chuông. Hai vợ chồng người Da Đỏ ra mở cổng đón khách vào, và hướng dẫn khách đi xem các khu chuồng nuôi gà, nuôi vịt, nơi ấp trứng... Bạn chàng muốn mua mười hai con vịt xiêm. Chủ hẹn sáu hay bẩy giờ chiều đến nhận hàng, mà không cho biết lý do tại sao lại giao hàng chậm như thế.
Đúng giờ hẹn, bạn chàng đến nhận vịt. Về nhà, Tuấn vội vã bỏ vịt xiêm vào chuồng, bỗng chàng ngạc nhiên khi thấy bốn con vịt mập nhất, bay bổng lên cao rồi mất dạng. Cả nhà cười lớn. Tuấn ngơ ngác. Người bạn giải thích:
“Mấy người Da Đỏ này đã “chơi trò tâm lý”. Nghĩ là mình ở rất xa, nên họ chờ đến tối mới giao hàng. Vì đến tối mới bắt vịt trời trong chuồng giao cho mình cùng với vịt nhà. Ít khi khách trở lại nông trại để khiếu nại vì chỉ mất vài ba con vịt, chẳng là bao, mà phải lái xe đi xa nên ngại. Vả lại, họ bán vịt với giá rẻ gần như cho không. Nhưng hễ ai đến nông trại những lần sau, nhắc lại “trò đùa” đó, thì chủ nông trại vui cười, sẵn sàng bồi hoàn vịt khác và còn tặng thêm vài tá trứng để “ăn chơi” nữa!
Nhiều người có kinh nghiệm, khi mua vịt về, buộc dây kỹ vào chân vịt, sau đó mới ném vào chuồng. Chú vịt nào bay được, là vịt trời, ăn khá ngon. Còn việc khiếu nại với chủ nông trại về sau, muốn làm thì làm, vẫn có... hiệu lực, vì đó là lối “câu khách” tinh vi nhất của người bán, như kiểu “Buy one, Get one free” của các siêu thị Mỹ. Như vậy, mặc dù chủ không mời, mà khách vẫn phải đến mua hàng lần nữa.”
5- Một buổi sáng mùa đông, trời Seattle rất lạnh. Lại thêm mưa to, gió lớn, sấm chớp ầm ì nổi lên từng hồi. Tuấn đứng trong tiệm furniture, buồn buồn vì vắng khách và đang nhớ cô vợ trẻ đầy nhựa sống ở San Jose.
Một người khách bước vào cửa hàng. Nước mưa ướt sũng rơi xuống sàn nhà.
Đó là một thiếu nữ người tầm thước, mắt nâu, hình dáng thon thon, và đẹp như một diễn viên điện ảnh.
Tuấn chào nàng bằng tiếng Anh và hỏi nàng cần mua hàng gì như thường lệ khi có khách vào cửa hàng. Nàng nói:
“Buon giorno!” (Chào buổi sáng).
Rồi nàng đứng im nhìn Tuấn, người salesman đẹp trai của cửa hàng này như thể thách thức xem chàng có hiểu nàng nói gì không.
“Ciao! (Chào!)
Ông George tuy ngồi phía trong xa, nhưng vì vắng khách, nên khi thấy có người vào là ông chú ý ngay.
Nhưng ông không hiểu khách muốn mua loại hàng nào, nên như thường lệ, ông liền đi đến bên cạnh Tuấn để vừa xem Tuấn lần này “có phép lạ” gì để bán hàng cho khách không. Ngoài ra, ông cũng muốn giúp Tuấn trong vấn đề giá cả và giới thiệu mặt hàng mỗi khi Tuấn cần, vì ông đã có kinh nghiệm với “hơn ba mươi năm trong nghề”.
“Piacere di conoscerla.” (Rất hân hạnh được…)
Ông há hốc miệng, trợn tròn mắt khi nghe Tuấn tỉnh bơ nói một hồi tiếng ngoại quốc, như thể ca sĩ Tino Rossi hát.
Rồi đến cô thiếu nữ khách hàng cũng lộ vẻ ngạc nhiên thích thú, vì một người trông hơi giống “sino” mà lại nói tiếng “italiano” rất chuẩn xác và lịch thiệp.
“Mi chiamo Sylvia. Potray avere…”(Tôi là Sylvia. Tôi cần mua…)
Sau khi nghe nàng nói xong, Tuấn quay sang ông George và vắn tắt:
“Nàng cần mua một bộ bàn ăn bằng gỗ có cẩn đá cẩm thạch, một giường ngủ King Size của Ý và vài tấm tranh treo tường.”
Ngã giá xong xuôi, nàng nhờ Tuấn nói lại với ông chủ:
“Vì nàng chỉ nói được tiếng Ý mà thôi, nên yêu cầu giao hàng lúc sáu giờ chiều ngày mai, và phải có người salesman này đi theo để nếu cần gì thêm, thì nàng sẽ đặt thêm.”
Từ trước đến nay, Tuấn giữ nhiệm vụ salesman, chỉ đứng bán hàng, còn giao hàng thì đã có một người Mễ và một người Mỹ lo. Nay nghe người đẹp nói, và ông George cũng chiều khách, nên Tuấn cũng đồng ý. Ngoài ra, chàng cũng muốn xem người thiếu nữ “có nụ cười và đôi mắt” như tranh của danh họa Ý Leonardo da Vinci ở đâu.
6- Sau khi đã kiểm đủ hàng chất lên xe truck, Tuấn lái xe riêng của chàng đi sau xe giao hàng để đến địa chỉ nàng thiếu nữ đã ghi.
Chàng lái xe đi giữa những rừng thông cao thẳng tắp hai bên đường. Đúng là xứ sở của “Evergreen State”! Chỉ toàn là một mầu xanh lá cây dịu mắt!
Nhà của thiếu nữ là một biệt thự to lớn nằm giữa một đồi thông cao và rậm rạp. Chung quanh trồng nhiều loại hoa hồng rất đẹp và tỏa hương thơm ngào ngạt.
Trong lúc người Mễ và người Mỹ đang đặt bàn ghế và giường do thiếu nữ hướng dẫn, Tuấn ra phía lan can sau nhà để tìm chỗ hút thuốc lá ngoài trời. Đứng trên lan can nhìn sang khu Weyerhaeuser xinh đẹp đằng xa, chàng thấy được hồ nước rộng, chính giữa hồ, có những đàn vịt trời bay lên bay xuống.
Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều chiếu lên những cây thông trồng chung quanh hồ. Tiếng vi vu của gió thổi qua rừng thông, nghe buồn bã làm sao!
Tuấn đang thả hồn theo những hình ảnh của hoàng hôn, thì cô gái nhẹ đi đến bên Tuấn. Nàng làm một cử động mạnh để Tuấn trở về thực tại. Tuấn quay lại, ngẩn ngơ thấy nàng xinh đẹp và gợi cảm trong bộ đồ may bằng lụa sản xuất tại Ý mầu mỡ gà bó sát thân hình vệ nữ.
Hai người giao hàng sau khi đã khuân và đặt bộ bàn ăn bằng gỗ cẩn đá cẩm thạch và chiếc giường Ý vào những căn phòng do người thiếu nữ chủ nhân ngôi biệt thự chỉ dẫn. Liền đưa giấy giao hàng cho thiếu nữ ký nhận và chào ra về. Tuấn còn phải nán lại để chờ thiếu nữ cần mua thêm hàng thì chàng nhận “order”.
Thiếu nữ nói với Tuấn:
“Nhân khi anh đến biệt thự này, em muốn mời anh dùng bữa cơm tối với em. Em sẽ tự tay nấu những món đặc tộc biệt của Ý để thết đãi anh và cũng để cám ơn anh, vì từ mấy ngày qua, em đến nhiều tiệm mà không mua được món hàng nào, vì chẳng có ai hiểu em muốn gì.” Nàng mở nhạc classic... Gian phòng tràn đầy tiếng nhạc êm dịu của Vivaldi.
Lát sau, nàng bưng các đĩa thức ăn thơm lừng đặt trên bàn ăn, cùng hai chiếc ly thủy tinh giữa chai rượu « Veneto Orientale », còn có danh xưng Moletto Selecti Cabernet Sauvignon, một loại vang « rất xịn » 92 điểm, mầu đỏ trong như hổ phách, mà giá cũng phải 3 con số!
Những ngọn nến thắp lên, tỏa ánh sáng lung linh, huyền ảo. Nàng mời chàng ăn và chậm rãi kể chuyện về gia đình nàng:
“Em tên là Sylvia, năm nay hai mươi mốt tuổi. Em mới từ Roma sang thăm ông nội. Ông nội em di dân từ Ý sang Mỹ làm ăn từ năm 1960. Ông là một doanh thương khá thành công, lúc trước ở thành phố New York. Sau năm 1990, đến tuổi hưu, ông qua Washington State mua đất và xây ngôi biệt thự này.
Năm 1992, em tốt nghiệp dương cầm ở nhạc viện Roma, đã sang đây thăm ông. Ông mua cho em một chiếc đàn “piano à queue” để em đàn cho vui.
Vì em không nói được tiếng ngoại quốc nào ngoài tiếng mẹ đẻ là tiếng Ý, nên thời gian một tháng sang đây, em ít di ra ngoài phố, trừ lúc cùng đi với ông nội hoặc đi lễ nhà thờ vào những ngày chủ nhật.
Lần này là lần thứ hai em sang thăm ông. Ba ngày sau, ông có việc phải đi vắng, em ở nhà một mình. Em muốn ông em ngạc nhiên khi trở về, nên em tự đi mua sắm bàn ghế, giường ngủ và tranh vẽ để tặng ông và cũng để thay thế những đồ đạc đã cũ kỹ.”
Ăn xong, Tuấn ngồi nhâm nhi cốc cà phê Ý, trong lúc Sylvia đến ngồi bên chiếc đàn dương cầm.
Tiếng nhạc dương cầm thánh thót, trầm bổng đưa Tuấn bay bổng lên cõi mộng xa xăm với nhạc phẩm nổi tiếng của dân tộc Ý « Serenata” và nhiều khúc nhạc cổ điển bất hủ khác.
Mười ngón tay búp măng xinh đẹp của Sylvia đưa qua đưa lại, lướt trên phím đàn trắng ngà, lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sylvia thay đổi theo từng dòng nhạc, lúc “andantino”, khi “presto”, lúc “ad libitum” như thể nàng đã biến thành những nốt nhạc bay bổng trong gian phòng mờ ảo này.
“Portremmo avere ancora un po’ di…? (xin cho nghe thêm vài nhạc khúc nữa…?) Sylvia hỏi Tuấn thích bản nhạc nào, nàng sẽ đàn để cùng thưởng thức. Tuấn đề nghị bản “Chiaro di Luna” của Beethoven và bản “La Primavera” của Vivaldi.
Những âm thanh từ chiếc đàn vang ra, khi nhanh, khi chậm như ánh trăng đang từ từ lên cao, khi ẩn khi hiện sau lùm cây. Tuấn như quên cả thời gian lẫn không gian.
7- Sylvia rời đàn và đến ngồi kế bên Tuấn để cùng thưởng thức cà phê. Bỗng đâu nàng ghì đầu Tuấn và hôn môi chàng tới tấp. Tuấn nhìn vào đôi mắt đang long lanh và rực lửa yêu đương, cùng đôi má hồng hồng, nóng hổi của nàng.
Sylvia nói giọng trầm ấm khi âu yếm Tuấn:
“Ti amor molto!” (Em yêu anh lắm!)
Tuấn chỉ biết ngây ngất và thụ hưởng. Chàng không thốt lên được tiếng nào, vì đôi môi của chàng đã bị khóa chặt bởi đôi môi ham muốn của Sylvia.
Rồi Sylvia tự tay cởi bỏ bộ áo quần may bằng một loại lụa đắt tiền của Ý. Một thân hình Vệ nữ lồ lộ và mời gọi.
Tuấn bồng Sylvia vào phòng, đặt nàng nằm lên chiếc giường Ý King Size mà hãng chàng mới giao hàng chiều nay. Hai thân hình trẻ trung và khỏe mạnh quấn chặt lấy nhau.
Tiếng Sylvia rên rỉ:
“Più ! Più!!”(Thêm nữa! Thêm nữa!)
Bao nhiêu dồn nén sau một năm xa vợ, bây giờ Tuấn gửi trọn cho Sylvia. Sylvia rên rỉ liên hồi, rồi rú lên từng cơn khoái lạc:
“Fortissimo! Fortissimo!” (Mạnh hơn! Mạnh hơn nữa!).
Tuấn thì thầm vào tai Sylvia:
“Per vivere contenti, basta esere amati!” (Muốn sống có hạnh phúc, phải biết yêu đương!)
Sylvia rên rỉ lớn hơn và nói nhanh với Tuấn:
“Va bene! Va bene!” (cứ như thế! Làm như thế… như thế!)
Tuấn tiếp tục…
Rồi như một bản nhạc giao hưởng, chàng đã kết thúc bằng một nốt nhạc: ... (dồn mạnh để chấm dứt).
8- Tuấn tỉnh dậy khi ánh nắng đã lên cao. Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá của những cành thông xanh đã chiếu vào mắt chàng. Chàng thấy một mình chàng nằm trần truồng trên chiếc giường Ý loại King Size để giữa rừng vắng.
Ngôi biệt thự xinh đẹp của ông nội Sylvia đã biến mất.
Chàng ngồi dậy, mặc quần áo vào. Đàng xa, bộ bàn ăn cẩm thạch vẫn còn đó.
Miệng chàng đắng. Chàng móc trong miệng ra những rễ cây và lá cây thông xanh.
Chàng mệt mỏi khác thường, như người vừa bước hơn một nghìn bực cấp để lên tầng lầu quá cao.
Chàng nhớ tất cả những gì đã xẩy ra trong đêm “tuyệt diệu và thần tiên” vừa qua.
Chàng lái xe tìm lối ra freeway 5 để trở về thành phố Seattle náo nhiệt. Mới đi được một quãng ngắn, chàng gặp một người Mỹ trung niên đang chạy bộ. Chàng dừng xe lại hỏi là nơi này có một biệt thự xinh đẹp, mà số nhà là... mà sao lại biến đâu mất.
Chàng chưa dứt câu hỏi, thì người Mỹ trung niên đã mau mắn trả lời:
“Vâng, trước đây chừng hai năm, nơi đây có một ngôi biệt thự rất lớn và xinh đẹp do một nhà triệu phú người Ý làm chủ. Một ngày kia, có cô cháu gái vừa từ Roma, nước Italy, sang chơi. Trong lúc ông chủ đi vắng, một số người lạ mặt đến đấy phá nổ sập nhà. Cô gái Ý bị chết. Ba ngày sau, cảnh sát phát hiện xác nhà triệu phú chết bỏ trong rừng thành phố bên cạnh. Theo sự điều tra của cảnh sát cho biết đây là vụ thanh toán giữa các nhà cầm đầu của tổ chức mafia làm theo lệnh của thủ lãnh bên đảo Cecilia của Ý.
Sau ngày biệt thự bị phá hoại, hàng đêm dân cư quanh đây nghe văng vẳng tiếng đàn dương cầm thánh thót, mà toàn những bản nhạc viết về buổi chiều, về trăng sáng... Tiếng nhạc rất điêu luyện. Ai cũng đồn nơi này có ma, nên ít có ngưới lai vãng.”
Tuấn hỏi lại người đàn ông:
“Thế tại sao anh lại dám chạy bộ một mình ở quãng này?”
“Sở dĩ tôi không sợ vì con ma này chỉ chọn những người biết nói tiếng Ý mà thôi. Tôi chỉ nói tiếng Anh thì... Vả lại, tôi cũng thích được người đẹp “chiêu đãi” một lần cho biết mùi phụ nữ Ý đa dâm và đa tình. Mấy thanh niên trước đây, sau khi gặp nàng, đều nói “ăn món đặc sản Italy này thì nhớ đời và sau này, “gặp” món nào cũng thấy kém xa!”
Tuấn ngẫm nghĩ “thật đúng quá!”. Và chàng tiếc bữa tiệc đã kết thúc quá sớm, nhưng chàng mãi mãi nhớ đời!
Tuấn về lại thành phố Seattle khi trời bắt đầu mưa nặng hạt và dai dẳng, không muốn dứt. Chàng ước mong sẽ gặp lại Sylvia nhiều lần khác nữa.
Phương Duy
Theo https://vietvanmoi.fr/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mùa thi - Mùa nhớ lan man

Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...