Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025
Hai thiêng liêng
TỰA CỦA TÁC GIẢ
Tối hôm ấy, Lệ-Chi viện lẽ nhức đầu, không đi dự dạ hội Sinh
viên. Nhưng Mỹ-Liên và Mỹ-Huệ nhất định không nghe. Hai chị em rủ mãi, Lệ-Chi
cũng từ chối mãi. Mỹ-Huệ bực mình, nói đùa:
Bóng họ đã xa, Lệ-Chi bước nhè nhẹ ra đi. Con chó càng sủa dữ.
Nàng đi rất nhanh, qua mấy lộ vắng teo, xuống đường Jacquin. Đến số nhà 24,
nàng gõ cửa:
Từ chuyện học hành đến chuyện các hội-kín rải truyền đơn ở
Hà-Nội, nàng hỏi đến bức thư nàng nhận được hôm trước:
Hai người ngồi bên kia bàn, đều đứng dậy một lượt. Cả 5 người
đều nhìn vào lá Đảng kỳ lóng lánh màu vàng có 2 chữ"TỔ-QUỐC" rực rỡ
màu đỏ.
- Con cam đoan với Thầy, nếu ở bên lao hay đi ngoài đường, nó
trốn thoát được thì con không biết. Chứ nó đã vào buồng con, đừng có hòng! Vả lại,
tụi con là con gái với nhau, dễ nói chuyện tâm sự lắm. Con sẽ có cách nói sao
cho con Liên bùi tai, rồi tự nhiên con biết hết những chuyện bí mật của nó.
- Chị ngồi xuống đã nào! Sao chị không ngồi? Chị sợ cái ghế của
tôi hả? Tôi nói thật với chị nhé, tôi không phải mật-thám đâu! Tôi là một đứa
con gái, một nữ sinh. Do sự ngẫu nhiên, sáng nay tôi đang ngồi chơi trong bàn
giấy, thì người lính dắt chị vào. Trưa nay tôi hỏi, Thầy tôi có kể hết chuyện
chị ở trong Q.D.Đ. như thế nào, và chị bị bắt như thế nào. Nghe thế, tự nhiên
tôi thương chị lắm. Tôi có xin Thầy tôi đừng tra khảo chị, đừng đánh đập chị, vị
chị là thiếu nữ như tôi. Tôi muốn gặp chị, để làm quen với chị. Tôi muốn cứu chị.
Chị hãy tin tôi. Chị ngồi xuống ghế, tôi nói chuyện rõ chị nghe.
Lệ-Chi nói xong, đứng dậy ra mở cửa, Liên đi theo ra ngoài.
Chú lính ngồi chơi trên ghế đá, ngoài bồn hoa. Thấy Lệ-Chi ra, chú đứng dậy. Lệ-Chi
không để ý, nắm tay Liên đi ngắm hoa:
- Đồng chí nói đúng. Tỉnh-bộ coi cô Liên như một thiếu nữ bị
lâm nguy mà bổn phận chúng ta là phải cứu giúp cho chu đáo. Thế thôi. Đảng ta
không nên bỏ rơi cô ấy nửa chừng, viện lẽ là cô không phải đồng chí của chúng
ta.
Tàu vừa ngừng. Lệ-Chi đứng dựa vào cửa toa, ngó xuống hè ga
xem đám đông người, kẻ lên người xuống, ồn ào náo nhiệt. Một chàng thanh niên
âu phục rất sang, tay xách chiếc va-li, tay ôm cặp da rẽ đám hành khách, bước
lên toa hạng nhì. Một thanh niên khác đưa chàng lên xe, tìm chỗ để chàng ngồi.
Họ có vẻ là một đôi bạn thân. Thấy mấy ghế trống ở căn bên trái, thanh niên bảo:
Lệ-Chi ngờ rằng người khách lạ chính là Thám-tử do sở Mật-thám
Huế cho lên để theo rõi Liên. Nàng ngồi im lặng, ôn lai những chuyện đã xảy ra
có liên can đến vụ này. Nàng cho rằng người lạ đã theo nàng từ Đà-Nẵng là một
viên Thám-tử. Người này đánh điện ra sở Mật-thám Huế cho biết có hai thiếu nữ
khả nghi đi chuyến tàu suốt, ngồi toa hạng nhì, nhưng không biết đi đâu. Sở Mật-thám
Huế cho hai người lên ga, một người giả làm hành khách. Nếu khi tàu đến Huế, ở
toa hạng nhì có một hay hai thiếu nữ xuống, thì họ sẽ theo rõi. Nếu không có
thiếu nữ xuống, tức nhiên hai cô còn đi xa, thì chàng thanh niên lên toa hạng
nhì, để theo. Lệ-Chi tin sự phỏng đoán của nàng là đúng. Nhưng nàng vẫn yên dạ
vì nàng đã sắp đặt các kế hoạch trước khi ở Q.N. ra đi. Nàng đã đề phòng đủ mọi
trường hợp. Nhưng nàng không muốn bàn trước với Liên để tự ý nàng định. Kế hoạch
thành công rồi Liên sẽ biết sau. Nàng không bao giờ muốn cho Liên nghi ngờ nàng
là một đảng viên Cách-Mạng-Đảng.
- Xã hội đã giết chàng! Cái xã hội lung lạc, xa hoa, cái xã hội
khốn nạn, bần tiện, bẩn thỉu, tội ác; cái xã hội vật chất nó đầu độc loài người,
nó đầu độc con người, nó tiêm nhiễm vào tận trong thớ thịt, trong tư tưởng, cái
xã hội của âm phủ, của Ma-vương, của tất cả những cái gì khả ố, khả bỉ, chính
cái xã hội ấy đã giết chết tình yêu tôi.
- Nhưng, với tôi, nó quan trọng. Vì thế, tôi muốn biết rõ tại
sao Liên bị bắt ở Q.N. rồi vì sao Liên được thả ra để đi với cô? Vì sao đến Đồng-Hới
Liên lại bị bắt?
Mấy lần Lệ-Chi khuyên can chàng, nhưng Trần-Bá không nghe, lại
còn chế nhạo nàng là không biết hưởng những thú vui của vật chất, không tân thời
tân tiến. Lệ-Chi đã nhiều lần muốn rủ chàng vào C.M.Đ. nhưng chàng không theo,
và tỏ vẻ sợ sệt một cách hèn nhát. Nàng rất tiếc và cho rằng Trần-Bá một người
yêu lý tưởng của nàng, đã bỗng nhiên bị xã hội thối nát tiêm nhiễm nọc độc vào
tâm hồn, không làm sao cứu chữa được nữa. Lệ-Chi cho rằng người yêu của nàng đã
bị tinh thần mai một chết dần mòn trong trụy lạc xa hoa. Buổi cuối cùng nàng đến
thăm chàng, là cố ý còn khuyên lơn chàng, để đưa chàng đi ra khỏi con đường mê
hoặc; mong được cùng chàng thờ chung hai lý tưởng: Tình-yêu và Tổ-Quốc.
Lệ-Chi, nhớ Trần-Bá, bỗng buồn vô hạn. Nay nàng dấn thân vào
một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm phụng sự MỘT Lý-tưởng, MỘT Thiêng liêng: Tổ-Quốc!
Lệ-Chi cùng Vinh đi Phúc-Trang. Vào trong nghĩa địa vắng vẻ, tịch mịch, hai người vừa đi thong thả, vừa nói chuyện thì thầm.
Nhưng ông cụ đánh đầu hỏi lớn: "Lan ra đi lúc nào, mà
ông không hay không biết? Không có một tiếng động? Không thấy một bóng người? Lạ
quá nhỉ! Lạ thật nhỉ!"
- Chả dặn gì cả. Lúc đến cũng như lúc về, đều vui vẻ tử tế cả. Con thích ở đấy ghê, papa!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét