Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025
Mồ hôi nước mắt 2
- 3 -
Ánh bây giờ nghiễm nhiên thành cô thư ký ở văn phòng. Ai đã
biết rõ đoạn đời dĩ vãng của cô, ai đã thấy đứa đầy tớ cũ của bà Minh Tú, mới
trước đây vài ba năm hãy còn đi gánh nước thuê, còn xách giỏ đi chợ, chân không
mang guốc, Tay xách hủ mắm, tay cầm cái chổi tàu cau, đầu đội nón
rách, mình mặc áo bà ba vá vai, quần vá ống, trông bộ tịch nghèo nàn ai cũng
khinh rẻ, mà bây giờ lại thấy cô ngồi làm việc trong văn phòng với
chiếc áo dài trắng thướt tha yêu kiều, hai bàn tay nõn nà nhấn phớt qua dịu
dàng mềm mại trên bàn máy chữ có vẻ diệu hiền, duyên dáng, thì ai cũng khâm phục
chí tự lập, nhẫn nại và chuyên cần của cô, thành công với bao nhiêu mồ hôi nước
mắt.
Xem đến đây, Ánh để tay trên trang bản thảo, ngồi mơ màng suy
tư... Lòng cô nao nao xao xuyến. Thật ra, Ánh không ngạc nhiên vì những tư tưởng
của ông giáo sư Ngọc Minh, người đã thành thật yêu quý cô, và đã nhiều lần bày
tỏ với cô quan niệm bình đẳng xã hội như trên kia, nhưng Ánh không thể tin đựợc
rằng ông muốn thực hiện lý tưởng cao siêu ấy. Sống trong thành kiến xã hội giai
cấp từ nghìn xưa để lại, Ánh không thế tin tưởng được rằng một người thượng
lưu, có địa vị cao sang, gia đình quý tộc, có thể hạ mình xuống để yêu và muốn
cưới một đứa đầy tớ bần hàn khốn khổ như Ánh, Nhưng chuyện ấy đã qua rồi. Ánh
đã ra đi, không một lần bước chân trở lại, dù để thăm chủ cũ. Hôm nay thật Ánh
không ngờ, sau hai năm quên lãng, một ngẫu nhiên, lạ lùng đã đưa ông giáo sư Ngọc
Minh đến đây, bổng dưng gặp lại Ánh, và để in một quyển sách vì vấn đề ‘‘Vô
giai cấp’’, mà bài tựa lại đề tặng Ánh!... Ánh tưởng tượng ông Ngọc Minh sáng
nay cũng không thể không ngạc nhiên được khi thấy Ánh ngồi đây, làm thư ký đánh
máy trong một nhà in lớn.
Rất tự nhiên không ỡm ờ khách sáo. Ông mời Ánh đi xem qua các
căn phòng trong nhà. Ông đưa Ánh sang phòng giấy kế phòng khách, với một tủ
sách, đầy nhóc các sách Phảp, Anh, Hán, Việt, có đến bốn năm trăm quyển. Bàn viết
của ông kê sát vào tường, cạnh cửa sổ ngỏ ra vườn hoa. Ông chỉ Ánh xem những giỏ
phong lan tươi nở treo lơ lửng dưới dàn hoa âng-ti-gôn hồng, ông dắt Ánh đến dứng
nơi cửa sổ. Nhìn các chùm hoa soan lý tý như những nụ cười hé nhỏ đáng yêu, ông
khẽ bảo:
Hai người cùng nâng ly nước cam. Ánh mới hớp một hớp đầu, khẽ
nuốt vào thấy mát rượi trên môi, thật ngọt và hơi chua chua thắm dịu vào trong
cơ thể... Đang khát, nóng nực, Ánh uống ba hớp nước cam vào, cảm thấy khoan
khoái dễ chịu. Làn gió mát cuốn bay nhẹ nhàng tà áo trắng và mơn trớn vài sợi
tóc mai ẻo lả bên mép tai thiếu nữ.
Ngọc Minh để cô em đứng đấy, giữa hai bồn hoa. Ông quay lưng
tiến lại gần Ánh.
Nếu một người nào đứng ngoài cổng ngó vào thấy Ngọc Minh và
Phạm thị Toàn đi song song kề nhau dưới bóng cây trong vườn; trò chuyện thân mật
như bây giờ, họ có thể tưởng rằng đó là một cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa lắm.
Toàn đẹp thùy mị, đẹp nhất là đôi mắt bồ câu, trồng con ngươi màu thau thau rất
dễ quyến rủ. Khuôn mặt trái soan, với đôi gò má đều dặn và mịn, nước da hồng
hào không son phấn. Ngực nở vung bén, tròn trịa, nổi hẳn lên trên vạt áo trắng
dài tha thướt ôm sát vào thân hình. Cô mặc quần đen, đi đôi guốc đen, Cô học
trò nghèo Phạm thị Toàn, con gái nhà lao động, sống bằng mồ hôi nước mắt của
cha mẹ nhưng nhờ sự giúp đỡ tiền bạc của ông Ngọc Minh, và nhờ trí óc thông
minh của cô chịu kiên nhẫn, chịu đựng các khổ nhục, chăm chỉ học hành, nay đã
thi đỗ thành tài, hết mấy tháng hè sẽ được bổ đi làm cô Giáo, kể ra cũng xứng
đáng với ông Giáo sư Triết học và Văn chuơng luôn luôn tha thiết với chủ trương
đả phá thành kiến giai cấp trong xã hội và nâng cao đời sống vật chất và tinh
thần của những người nghèo khổ!
Trorg phòng riêng, đèn tắt tối om, Toàn khẽ nghiêng mình về
chiếc bàn con, dòm mặt đồng hồ có những con số bằng lân tinh, màu xanh sáng ngời.
Toàn ngạc nhiên nhìn thấy cây kim giờ chỉ số 1. Mới đó mà đã một giờ rồi! Toàn
nằm trở lại ngay thẳng trên chiếc giường lạ, nhắm riết mắt và tự bảo: Khuya quá
rồi, phải ngủ, để sáng dậy tỉnh táo vào trường trình diện với bà Hiệu trưởng.
- Chị hai ơi, dạo trước có bữa em đứng nghe ảnh hát, đông người
nghe lắm. Rồi hồi ãnh nghĩ hát, có người hỏi ảnh có vợ con chưa, nhà ở đâu, anh
tủm tỉm cười dễ thương lắm, ảnh nói: Xin lỗi ông, đời tư của tôi nghèo nàn khốn
khổ, có nghĩa lý gì đâu. Tôi chỉ biết tôi là kẽ tật nguyền, không có ích chi
cho xã hội.
- Hoàn cảnh anh ấy đáng giúp đỡ lắm. Nhưng cháu thương mến
anh ấy vì anh ấy không ăn mày tình thương của ai hết. Cháu thành thật mến anh từ
lúc cháu hỏi chuyện anh trong bịnh viện và biết được đôi chút về tư cách của
anh.
- Vì Toàn thường ca tụng ông Ngọc Minh, ông ấy đâu có phải là
con người thực tế? Toàn hy sinh thì giờ và tiền của để nuôi một phế nhân hèn hạ,
đấy đâu phải là một hành động thực tế?
Ông Hiệu trưởng tuy mù nhưng chắc đã quen thuộc đường lối
trong văn phòng, nên ông đứng dậy ung dung tiễn cô giáo Phạm thị Toàn ra đến cửa
không vấp các bàn ghế và đồ đạc để chật văn phòng.
Người ngoài cuộc có thể phì cười chế nhạo họ, như họ có thể cho rằng phải chăng ông giáo sư Triết quá mê cô Ánh, đến đổi Ánh trao cho điếu thuốc bị đè giẹp như thế mà cũng hút, và cũng khen ngon! Hoặc họ cho rằng. Ánh thật kém lịch sự, đã vô ý ngồi đè lên gói thuốc Minty của ông giáo mà còn lấy thuốc ấy đưa cho ông hút. Nhưng họ không nghĩ rằng tâm lý của hai người yêu nhau là chỉ biết yêu nhau mà thôi, đâu còn câu nệ vì những chuyện khách sáo tầm thường, giả dối. Tình yêu nên thơ ở chỗ đó, ở những chỗ thân mật tự nhiên, không cần gìn giữ mà vẫn còn, không cần che đậy mà vẫn nguyên vẹn. Và khi họ dâng cho nhau, là họ dâng cho nhau tất cả.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét