Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025
Giây bí rợ
Chương I
Nghĩ đến tấm lòng thành thật của người bạn trai quý mến,
Thanh cảm động vô cùng. Thanh tưởng tượng Đồng đang chạy trong mưa gió, trong
đêm thẳm mịt mùng, với chiếc nón mỏng manh, một chiếc áo lá tơi xác xơ rách
nát... Vì ai, nếu không phải vì Thanh? Vì thương Thanh nên Đồng đã hăng hái, chịu
giãi gió dầm mưa chạy về nhà lấy một chai thuốc! Cử chỉ ấy khiến cho Thanh
thương Đồng không xiết kể! Một lúc sau, bóng Đồng lù lù chạy trở lại, Thanh vội
vàng mở rộng cửa cho Đồng vô. Đồng cầm chai rượu thuốc trong tay, áo quần ướt hết.
Thanh dịu dàng nói:
- Cháu à, Bác lên tỉnh, mua được một chai rượu Whisky Ang-lê
đây, thứ ngon thượng hạng. Phải nhờ các cụ trên tỉnh giới thiệu mới mua được thứ
này, với giá chợ đen 900$ một chai đó, cháu! Sẵn có cháu đây, bác mời cháu một
ly để mừng cháu thi đỗ... Cháu học giỏi lắm đa!
Nửa tháng sau, một buổi sáng tinh sương, nét mặt âu sầu buồn
bã, Thanh lại quảy một đôi gánh và mang cuốc đến cuốc mướn vườn khoai của ông cậu.
Lần trước ông Huyện không cho cô một củ khoai nào. Cô Thanh đổ mồ hôi dưới nắng
gắt từ sáng đến trưa, cuốc năm giồng khoai được trên mười thúng củ, ông Huyện
trả công khó nhọc cho đứa cháu của ông bằng hai thùng giây khoai đem về nấu cho
heo ăn.
Ngọc móc trong túi áo sơ mi, lấy ra một mảnh giấy đã gấp làm
hai. Cậu mở giấy ra đưa cho Thanh coi, nhưng cậu vẫn nắm chặt sợ Thanh giựt mất.
Cậu nói:
Viên quan tư Pháp hết sức ngạc nhiên ông không ngờ cô tù nhơn
nói tiếng Pháp thông thạo như thế. Thấy cách ăn mặc quê mùa, điệu bộ lờ khờ,
lâu nay ông cử tưởng là một cô gái quê, dốt nát, ngu dại, bị V.M. lợi dụng.
- Nhưng bề nào em cũng phải đem hai cái áo của chị bán lấy tiền
thêm, còn phải sắm sửa cho nó nhiều thứ lắm. Chiều nay còn phải mua một chai sữa
với nấm vú. Rồi mua một cục xà bông đá để giặt tã, mua vài cái ghim băng để cột
băng rún cho nó. Mua cho nó cái mũ, vài cái áo cho nó mặc…
-... Cô cho nó bú cách khoảng 3 giờ một lần, đúng theo lằn mức
ghi trên chai sữa. Đêm nay cô chịu khó thức để canh chừng nó. Đắp mền cho nó ấm.
Nếu có thể để lửa sưởi cho nó cũng tốt vậy, nhưng lửa đừng nóng lắm. Không nên
để gió vào chỗ nó nằm. Nên che kín các song cửa sổ. Chiều tôi sẽ đến coi lại.
- Cảm ơn Bác sĩ. Tôi muốn giấu kín, không có mục đích nào
khác hơn là để khỏi làm bận lòng cậu Huyện và chị Hồng Lan của tôi. Để cho ông
Huyện và Hồng Lan cứ yên trí rằng đứa bé đả chết rồi.
Cô xấu hổ, buồn khóc thâu đêm. Sáng dậy cô đi lang thang ra
miệt ngoại ô Sàigòn. Tình cờ cô trông thấy một chùa sư nữ có hai cửa. Một cửa mở
rộng vô sân chùa, và bên cạnh là một cửa đóng kín vô nhà tu của các Ni cô. Hồng
Lan gõ cửa nhà tu. Một ni cô hé mở, hỏi cô muốn gì? Cô xin yết kiến Sư bà Trụ
trì chùa nầy. Sư bà đã già, trên 70 tuổi, nét mặt từ bi nhơn đức, ra cửa chào
cô:
- Cô hãy ngó thẳng tôi đây, và nghe tôi … Cô Hồng Lan, bây giờ
đây là một vấn đề lương tâm. Nếu cô có can đảm nhìn nhận những tội lỗi cũ
như cô đã hứa với tôi, thì cô nên nhìn nhận rằng đứa con của cô không có chết!
Khi người nhà cô đem nó bỏ ngoài ruộng, thì trời khiến cho một đứa bé chăn trâu
trông thấy. Chính là đứa bé lúc nãy ngồi chằm áo tơi trong sân nhà cô Thanh. Nó
đã cứu đứa hài nhi vô tội. Nó đã ôm về cho cô Thanh nuôi.
- Thanh à. Tôi đến đây chiều nay để thú nhận với Thanh một tội
lỗi mà tôi đã phạm trong dĩ vãng, và để tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Thanh.
Đứa bé này là con của tôi. Nhưng lúc tôi có mang nó, tôi rất buồn bực và xấu hổ
vì cha nó đã bỏ tôi và không nhìn nhận cái thai, cho nên...
- Thú thiệt với Thanh, từ sáng nay được trông thấy mặt nó,
tình mẫu tử thiêng liêng bỗng nổi dậy trong lòng tôi như một ngọn sóng thần.
Tình yêu con tràn ngập trong máu tôi. Tôi tin rằng khi nó khôn lớn, nó cũng sẽ
mong muốn trở về với tôi, như lá bay về cội, chim bay về cành. Nếu Thanh bằng
lòng trao trả nó lại cho tôi,Thanh dỗ nó đêm ngày, nói cho nó nghe, thì tự
nhiên nó sẽ không xa lạ với tôi nữa. Hôm nay tôi có đem theo trong bóp...
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều sau khi đọc bức thư rất cảm động
của Bác sĩ. Tôi biết Bác sĩ cũng tội nghiệp người
đàn bà đau khổ, nên đã có mấy lời rất cao quý ngỏ cùng tôi,
Quan hệ hay không, chúng ta chưa bàn tới. Đây chúng ta chỉ
tìm manh mối một sự kiện lạ thường có lẽ liên quan đến giây bí rợ chăng? Nếu
tôi nhớ kỹ, thì hôm ấy cô thất vọng vì không biết tin tức của Ba cô ở đâu, nên
cô có tìm đến hỏi bà Cốt tuy cô không tin nơi bà. Bà Cốt có nói: ‘‘Ông thân của
tuổi tỵ nầy hiện ở cõi hư không. Nhưng không sao, trong ba năm nữa, tuổi Tỵ này
sẽ gặp lại ông thân’’. Có phải là bà Cốt nói như vậy không?
Dưới nắng oi ả, sáu anh nông phu lực lưỡng, ở trần, mặc quần
đùi đen, mồ hôi chảy ướt đẩm cả mình mẩy, lui cui đào một vùng đất chung quanh
xác chết rực đã lâu ngày. Tất cả đàn bà con gái, nhứt là các cụ già, chứng kiến
cảnh tượng rùng rợn bi thương ấy, đều khóc sùi sụt, thật là cảm động. Cô Thanh
liền té xỉu xuống, hai tay bám chặt lấy đong đất, kêu khóc ‘‘Ba ơi là ba
ơi!...’’ Rất là thê thảm,
Ra tòa, Ngọc nhìn nhận hết tội lỗi. Cậu khai người tòng phạm
với cậu đã bị chết, trong một trận phục kích trên đường đi Châu Đốc trước đây
ba tháng. Cậu nhìn nhận những vết thẹo hiện còn trên bàn tay và trên cổ tay cậu
là dấu cắn của cô Thanh và vết dao của ông già cô. Cậu thú nhận rằng cậu đã vu
cáo cho Thanh có liên lạc với địch, và dẫn lính bắt cô. Cậu cũng khai rằng
cậu không cố ý giết ông Bảy, nhưng cậu đã lỡ đạp ông già một đạp quá mạnh, ông
già té xuống đất, cậu đạp luôn hai đạp vô hông, và trên ngực, ông già chết tốt.
Cậu và tòng phạm ra sau bếp khiêng lu nước để ra một bên, đào một lỗ sâu, bỏ
xác ông già xuống, rồi lấp đất. Để khỏi bễ chuyện, và đừng ai nghi ngờ được,
hai người khiêng lu nước để lại chỗ cũ, ngay trên cái lỗ vừa lấp đất bằng phẳng
lại. Muốn cho trong làng không ai rình thấy công việc cậu làm, trước đó và sau
đó cậu và tòng phạm đã bắn mấy phát súng chỉ thiên để thị oai. Rồi hôm sau, cậu
cho phao tin rằng đêm qua cô Thanh bị lính bắt lên tỉnh, còn ông già thì bị
lính mật thám Pháp bắt đưa lên Saigon để tra tấn.Như thế để cho ai nấy đừng
nghi ngờ là ông Bảy đã chết và chôn ngay đêm đó tại nhà ông.
- Thằng tù binh nầy là Đại đội trưởng Bộ đội Trịnh Minh Thế,
nghĩa là một viên chỉ huy. Nó là một chiến sĩ Quốc gia, và theo những lời lẽ của
nó tôi cũng tin rằng nó không phải là Cộng sản. Nhưng dù sao, nó cũng đã chỉ
huy một trận đánh chết trên mấy chục người lính Liên hiệp Pháp. Vì lẽ đó, tôi
thiết tưởng Bác sĩ không cần phải mổ tay và chân nó để lấy mấy viên đạn ra làm
chi. Bác sĩ tiêm thuốc cho nó chết, cũng không sao. Nếu không, thì Bác sĩ cưa
luôn cánh tay và ống cẳng bị thương của nó, bởi lẽ nó là kẻ thù của chúng ta, kẻ
thù của nước Pháp và của Chánh phủ Bảo Đại. Đáng lẽ tôi cho lịnh bắn nó. Nhưng
theo luật Quốc tế, tôi coi nó như một tù binh. Tuy nhiên tôi nghĩ rằng tiêm thuốc
cho nó chết, cũng không khác nào nó chết nơi chiến trường. Anh nghĩ sao? Vả lại
anh sẽ thấy nó còn có một viên đạn ở hên hông nữa. Nó đáng chết cho rồi.
Trong thời gian hai tháng Bác sĩ chữa bịnh cho Đồng, ông vẫn
theo thường lệ mỗi tuần lễ một lần về làng thăm cô Thanh, có khi Thanh hoặc bé
Bình Minh đau nặng, ông đến hai ba ngày đêm liên tiếp để săn sóc thuốc men rất
là tận tụy, không hề mỏi mệt. Từ ngày Bác sĩ Long khám phá được di hài của ông
Bảy,và Thanh chánh thức phục tang cho Ba cô, cô buồn rầu đau đớn không xiết,
Bác sĩ Long đã đem đến cho cô những an ủi dịu dàng, khiến cho cô vô cùng cảm động.
Lần nào Bác sĩ về thăm Thanh, ông cũng có đem theo thuốc chích và thuốc uống bổ
tim, bổ huyết vì ông thấy cô bị bịnh thiếu máu. Nhưng không lần nào ông cho
Thanh biết vụ Đồng đang nằm dưỡng bịnh tại Nhà thương tỉnh. Ông muốn giấu kín
việc đó, vì những lý do riêng mà chỉ mình ông hiểu thôi.
- Thưa Bác sĩ, tôi không tin rằng tôi sẽ được hưởng tự do, nhưng cái mộng của tôi bây giờ là được về nhà, cưới vợ, rồi cùng với vợ tôi, xây dựng một cuộc đời theo lý tưởng chung mà chúng tôi đã thề cùng nhau phụng sự chọ đến cùng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét