Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2025

Truyện đồng thoại của Trần Tùng Chinh ở An Giang

Truyện đồng thoại của
Trần Tùng Chinh ở An Giang

Cả lớp Mẫu Giáo Mật Ong chạy ra nhìn và xúm lại dỗ Tắc Kè Hoa. Tuy nhiên, ai cũng cảm thấy buồn cười vì câu trả lời của bạn Ong, rằng “Mình không cố ý đâu nha!” giống y như câu nói của Tắc Kè khi trêu chọc mọi người. Nhưng chắc chắn câu nói của bạn Ong chân thành hơn nhiều.
Tắc Kè Hoa bị Ong chích
Trong lớp học của trường Mẫu giáo Mật Ong, Tắc Kè Hoa là một bạn vô cùng hiếu động.
Tắc Kè Hoa có năng khiếu hóa trang rất tài tình.
Năng khiếu này được truyền từ bố mẹ của bạn. Bố bạn nói rằng họ nhà Tắc Kè có được khả năng kỳ diệu này để có thể vừa tự vệ tránh kẻ thù tấn công, vừa là cơ hội để săn mồi hiệu quả vì thường con mồi không phát hiện ra mình.
Nhưng Tắc Kè Hoa vốn hiếu động và nghịch ngợm nên bạn ấy dùng khả năng rất tài tình của mình là có thể biến hóa nhiều màu sắc khác nhau để trêu ghẹo các bạn cùng lớp.
Và không phải bạn nào cũng hưởng ứng những trò đùa nghịch của Tắc Kè Hoa.
Chẳng hạn như hôm nọ, Tắc Kè trèo lên cây và rùng mình một cái, bạn ấy biến mình thành một cái vỏ cây xù xì có màu nâu xám. Giờ ra chơi, bạn Sâu Đo vô tư chơi trò đo thân cây và do không nhận ra nên đã bò lên người Tắc Kè để đo. Thế là Tắc Kè đột ngột lè lưỡi ra hù một cái làm cho bạn Sâu Đo hết hồn giật nảy mình rơi xuống đất.
– Sao bạn lại hù mình? – Sâu Đo hỏi.
– Tại bạn bò lên người mình nhột quá nên mình mắc cười lè cả lưỡi ra. Chỉ vậy thôi mà, mình không cố ý đâu nha! – Tắc Kè lém lỉnh trả lời.
Bạn Sâu khá là bực mình vì biết chắc là Tắc Kè lè lưỡi ra không phải vì nhột. May là Sâu Đo rất nhỏ nên khi rơi từ trên cao xuống đất, bạn ấy không có bị thương gì hết.
Hay như một bữa khác, Tắc Kè Hoa lại bò lên một đám lá cây và trong tích tắc bạn ấy biến cả thân mình thành màu xanh lá. Thoạt nhìn cứ tưởng Tắc Kè là một chiếc lá non đang phơi mình trong nắng sớm. Nhưng nhìn kỹ thì thấy chiếc lá này có hai con mắt tròn đang láo liên tinh nghịch.
Và lần này thì bạn Nhện Chân Dài lại mắc bẫy.
Khi đong đưa mình chuyền sang máng tơ lên đám lá để chơi trò xích đu lơ cùng các bạn Nhện khác, thì thật bất ngờ, sợi tơ của Nhện Chân Dài lại máng nhầm vào đuôi của Tắc Kè Hoa. Thế là Tắc Kè Hoa cong đuôi lên vẩy một cái, sợi tơ xích đu bị đứt một cái phựt và mấy bạn Nhện đang ngồi chơi xích đu lơ rơi ra lổm ngổm.
– Sao bạn lại giật đứt cái xích đu bằng tơ của bọn mình? – Nhện Chân Dài hỏi.
– Tại bạn giăng tơ lên đuôi mình, mình tưởng đang bị trói nên vùng vẫy thôi mà, mình không có cố ý đâu nha! – Tắc Kè Hoa giả vờ ngơ ngác trả lời.
Bạn Nhện Chân Dài rất tức giận vì biết Tắc Kè Hoa quẫy đuôi không phải vì tưởng mình bị trói mà là cố tình phá phách bạn bè. May là thân hình các bạn Nhện rất nhẹ nên khi văng ra, ai cũng bung tơ kịp và nhảy dù xuống đất an toàn.
Nhưng lần này khi Tắc Kè Hoa chơi trò biến hóa quen thuộc thì lại bị “gậy ông đập lưng ông”.
Hôm đó, Tắc Kè Hoa cũng chơi trò hóa trang để trêu ghẹo mọi người.
Rùng mình một cái, Tắc Kè Hoa biến ra một thân hình sặc sỡ đủ sắc màu và bò lên một đọt cây nằm cuộn tròn, trông y như một bông hoa đang nằm khoe sắc.
Bạn Ong là Lớp Trưởng của Trường Mẫu Giáo Mật Ong.
Đó là một bạn vô cùng chăm chỉ, hay lam hay làm. Khi nào bận học thì thôi, còn lại thì luôn chăm chú say sưa làm việc. Thậm chí giờ ra chơi, bạn ấy cũng cần mẫn bay đi hút mật hoa để về làm sáp ong cho tổ nữa.
Mải mê bay từ bông hoa này sang bông hoa khác để hút mật, bạn Ong xoay cánh vù vù rồi đáp xuống “bông hoa Tắc Kè” đang ngụy trang và chích một phát vào cái bụng mềm của Tắc Kè.
– Ui da, đau quá! – Tắc Kè Hoa kêu to thảm thiết – Sao bạn lại chích lên người của mình.
– Tại bạn biến hình thành bông hoa giống y như thật nên mình cứ tưởng…  Mình không có cố ý đâu nha! – Bạn Ong rối rít xin lỗi rất chân thành.
– Ui, đau chết mình rồi, chỗ bạn chích đang sưng to lên hết đây này, huhu…
Cả lớp Mẫu Giáo Mật Ong chạy ra nhìn và xúm lại dỗ Tắc Kè Hoa. Tuy nhiên, ai cũng cảm thấy buồn cười vì câu trả lời của bạn Ong, rằng “Mình không cố ý đâu nha!” giống y như câu nói của Tắc Kè khi trêu chọc mọi người.
Nhưng chắc chắn câu nói của bạn Ong chân thành hơn nhiều.
Còn Tắc Kè thì ngậm ngùi rút ra một bài học là trò đùa nào cũng có giới hạn, không nên đùa quá trớn bởi có khi nạn nhân của trò đùa đó chính lại là mình.
Sau sự cố này, trong lớp học Mẫu Giáo Mật Ong lưu truyền một bài vè mà không biết ai là tác giả luôn:
Nghe vẻ nghe ve
Nghe vè lớp học,
Tính hay trêu chọc
Là bạn Tắc Kè
Phá phách bạn bè
Để bị Ong chích
Rồi khóc thút thít
Thút thít cái mà thút thít…
Và kỳ lạ là khi nghe bài vè này, tự dưng Tắc Kè Hoa biến cả người thành màu đỏ bừng vì xấu hổ…
Từ đó, Tắc Kè không lợi dụng khả năng biến hóa của mình để trêu ghẹo bạn bè nữa và bài vè trên cũng bị quên đi, không còn ai nhớ.
Bài văn tả bố của cá lau kính
Cô giáo cá la hán cho cả lớp học bể cá bài làm văn tả bố.
Cá vàng tự hào về bố của mình có chiếc đuôi dài màu vàng cam tự nhiên mềm mại như dải lụa. Cá lia thia ca ngợi màu xanh óng ánh từ lớp vảy xếp đều tăm tắp của bố như một bầu trời đầy những ngôi sao màu xanh lung linh. Cá bảy màu thì tíu tít khoe vào bài chiếc cầu vồng suốt ngày rực rỡ trên người bố. Ai cũng hân hoan với bài văn nộp cho cô.
Nhưng kìa, nơi góc lớp, sao cá lau kính ủ rũ thế?
Cô cá la hán bơi đến bên cạnh cá lau kính bé nhỏ nhẹ nhàng hỏi:
– Tại sao con vẫn chưa viết dòng nào để tả bố của mình?
Cá lau kính không lau được những dòng nước mắt, buồn bã:
– Con không tả được vì bố của con không đẹp như bố các bạn. Da bố đen và lốm đốm như da bác cóc ấy. Đầu của bố lại to như đầu ông cá trê. Người bố lại dài như người anh cá lóc đồng. Bố lại không sơn màu cam, màu xanh hay màu vàng lên đuôi của mình như bố của các bạn…
Các bạn bơi quanh nghe vậy bèn cười to chế nhạo cá lau kính làm nó chỉ muốn lách xuống trốn dưới hòn non bộ trong bể cá, nơi có những cọng rong biển xanh um lòa xòa đong đưa.
Cô giáo cá la hán mĩm cười hiền lành, lấy vây xoa lên đầu cá lau kính:
– Tuy bố của con không có một vẻ đẹp bên ngoài lộng lẫy nhưng tâm hồn bố lại rất tuyệt vời vì bố đã làm những việc có ích.
Quay sang lũ học trò xinh, có bố đẹp, cô giáo dịu dàng từ tốn:
– Các con không được chế nhạo bạn. Các con biết không, trong khi gia đình các con làm đẹp cho bể cá thì bố con của bạn cá lau kính lại làm đẹp cho chúng ta. Bố bạn ấy còn được loài người trân trọng gọi là “Cá Dọn Vệ Sinh” hay là “Cá Lao Công” để ghi nhận thành quả của công việc ý nghĩa đó. Bố con bạn ấy đã khéo léo dọn dẹp những loài vi sinh xấu xí trên người chúng ta và nhờ vậy mà bể cá luôn lung linh óng ánh sắc màu. Chúng ta phải cảm ơn bố bạn ấy thật nhiều.
Quay sang cá lau kính, cô giáo cá la hán ân cần:
– Con ạ, công việc thầm lặng mà ý nghĩa của bố sẽ là vẻ đẹp bền vững và quý giá nhất, con nên tự hào về bố nhé…
À, cá lau kính đã hiểu ra rồi và sẽ biết bắt đầu cho bài văn tả bố của mình như thế nào cho thật là hay…
Bài hát trong giấc mơ của sâu bướm
Sâu bướm ra đời vào một buổi sáng ngập nắng đầu mùa xuân.
Nó mở đôi mắt to, chớp chớp liên hồi để nhận ra rằng mình vừa chui ra từ một quả trứng nhỏ nằm trên một chiếc lá non tơ.
Sâu bướm cảm thấy buồn ngủ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ nó nhìn thấy mẹ đang bay lượn chập chờn vờn quanh chiếc lá mà sâu bướm đang nằm yên trên đó và cất tiếng ngọt ngào thầm thì bên tai:
“Sâu bướm yêu quý
Mẹ phải đi rồi,
Con nghe cho kỹ
Mẹ nói đôi lời.
Khi con ra đời,
Hình dáng xấu xí
Nhưng nếu chăm chỉ
Con sẽ xinh tươi…
Hãy luôn mĩm cười,
Sâu yêu sâu quý…”
Sâu bướm giật mình tỉnh giấc. Nó co mình đo người bò đến chiếc lá gần đó mà vẫn còn nguyên vẹn một giọt sương to tròn và trong vắt. Sâu bướm soi mình vào giọt sương và bật khóc.
“Ôi mình thật là xấu xí. Mình không phải là một con sâu, mà là con xấu, huhu”
Nhưng nhớ tới lời mẹ hát trong giấc mơ, sâu bướm bé nhỏ vội vã lau đi những giọt nước mắt. Đúng rồi, mẹ đã từng nói về sự chăm chỉ và nụ cười sẽ làm cho mình xinh tươi hơn. Và sâu bướm quyết tâm làm theo lời mẹ dặn.
Đầu tiên, sâu bướm tìm một chiếc lá non rồi kín đáo cuộn mình lại bên trong. Bằng cách này, nó sẽ có thể ngụy trang để chống lại mấy lão ong bắp cày hay đi săn mồi. Sâu bướm cũng khéo léo chừa ra một lỗ nhỏ ở cuối chiếc lá. Nhỡ như có kẻ thù tấn công, bài học tự vệ của nó là co mình giơ mông “nhả đạn” để bắn phân về phía kẻ thù xa tận mấy mươi lần chiều dài cơ thể.
Tiếp đến, sâu bướm kiên trì nhai thật nhiều lá non để tích trữ cho mình thật nhiều thức ăn và năng lượng.
Chẳng bao lâu sau, lớp da của sâu bướm trở nên chật cứng. Sâu bướm cứ chăm chỉ ăn uống và tạo ra những lớp da mới bằng cách xé rách lớp da cũ để chui ra. Nó kiên trì làm đi làm lại điều đó để chuẩn bị cho lần lột xác quan trọng cuối cùng. Vừa làm việc siêng năng, sâu bướm không ngừng mĩm cười và nghĩ đến một ngày không xa, công sức của nó sẽ được đền đáp.
Do chăm chỉ làm việc, hầu như sâu bướm rất ít khi ngủ. Nhưng trong những giấc ngủ ngắn ngủi hiếm hoi đó, sâu bướm vẫn thường mơ thấy mẹ.
Mẹ sâu bướm bay về làm cho giấc mơ của nó rực rỡ hơn bởi đôi cách sặc sỡ và lộng lẫy của bà. Mẹ lại hát một bài hát mới mà giai điệu ngọt ngào làm sao.
“Sâu bướm yêu quý
Mẹ rất tự hào,
Con luôn chăm chỉ
Đáng yêu xiết bao!
Cứ cười con nhé
Dù có khó khăn
Thử thách gian nan,
Cứ cười lên nhé!”
Sáng ra, sâu bướm tìm đến một cành cây khuất gió và trong khoảnh khắc diệu kỳ, nó rùng mình biến thành nhộng. Trước đó, sâu bướm không quên tạo cho mình một cái đai tơ để khỏi lắc lư trong không trung. Rồi nó nằm bất động chờ trong vài ngày đến lúc cơ thể mình phồng to lên để xé rách lớp da cho lần lột xác cuối cùng.
Sâu bướm làm việc đó lặng thầm mà quyết liệt, môi không ngừng nở nụ cười lạc quan dù hơi thở có lúc rất là khó nhọc. May mà sâu bướm đã dự trữ rất nhiều thức ăn bên trong cơ thể nên sự sinh sôi mới của nó luôn tràn đầy sức sống và sinh lực.
Và một ngày cũng ngập tràn những ánh nắng ngọt ngào như mật ong, với những làn gió mềm mại như tơ lụa mơn man cây lá trong vườn, từ trong cái kén của mình, sâu bướm – lúc này là một cô bướm xinh xắn, rực rỡ sắc màu với đôi cánh được vẽ lên rất nhiều những hoa văn tinh xảo, bắt đầu cựa mình và tung cánh…
Những bông hoa tràn ngập hương thơm gần đó, nghiêng người gởi đến cô bướm những lời chúc mừng nồng nhiệt. Có những bông hoa còn rung mình tung lên những đợt phấn hoa lấp lánh trong ánh nắng mai như mời gọi cô sà đến hút mật. Lúc này cô không còn là bé sâu bướm xấu xí nữa. Đã có một sự lột xác vô cùng kỳ diệu mang đến cho cô một hình hài mới mẻ, xinh tươi và quyến rũ.
Bướm nở nụ cười thật tươi rồi xoạc cánh nhấc mình bay đi, vừa bay vừa hát những câu hát mà mẹ cô ngày trước trong giấc mơ hay ghé vào bên tai cô thì thầm:
“Sâu bướm yêu quý
Nếu luôn chăm chỉ
Và biết mĩm cười…
Con sẽ xinh tươi
Và luôn hạnh phúc…”
Cái mũi dài của voi con
Là voi tất nhiên phải có cái vòi.
Voi con cũng vậy. Cái vòi của voi con chưa dài lắm nhưng cũng đủ để ngoe nguẩy trước mặt. Ông thầy bói nào đó trong truyện cổ tích đã ví cái vòi voi sun sun như một con đỉa to.
Nhưng voi con không thích con đỉa. Nó chỉ muốn mọi người nhìn cái vòi của nó và liên tưởng đến một cái sừng dài mềm mại mọc ngay giữa mặt.
Nhưng khi đi học, các bạn gấu, thỏ, nai, sóc, kể cả các bạn chim nữa, không xem đó là cái sừng.
Nai nói:
– Nếu là sừng thì phải cứng và nhọn cơ.
Cả lớp phụ họa theo:
– Đúng rồi, sừng phải cứng và nhọn. Còn cái gọi là sừng của bạn thì mềm oặt lại tròn như cái ống nữa. Chắc chắn không thể là cái sừng rồi.
Sau đó, các bạn chụm đầu lại xầm xì bàn tán về “cái sừng” đặc biệt này của voi con. Cuối cùng, bạn gấu con, đại diện cho các bạn trong lớp tuyên bố rằng, đó chính là cái mũi của voi con, một cái mũi dài quá khổ.
Voi con đang lúng túng không biết có đúng là cái mũi không, thì các bạn xúm lại hỏi dồn dập:
– Thế “cái sừng” của bạn có hít thở không khí không? – Gấu con hỏi.
– Có – Voi con ấp úng đáp.
– Thế “cái sừng” của bạn có ngửi được mùi thức ăn không? – Thỏ con hỏi.
– Có – Voi con bối rối thừa nhận.
– Vậy, đích thị đó là cái mũi của bạn rồi. Sừng thì không thể dùng để thở và ngửi được, đúng không nào các bạn?  – Cả bọn đồng thanh hô to lên. Rồi chúng cùng sáng tác bài vè để đọc lên ghẹo voi con.
Voi con có cái sừng,
Sừng biết thở, biết ngửi
Đúng là lạ quá chừng
Voi con có cái sừng
Không thể đâm và húc.
Ôi thật là lạ lùng,
Hóa ra là cái mũi,
Mà voi tưởng cái sừng.
A ha, thật là vui…
Voi con mắc cỡ quá, chạy về khóc với voi mẹ.
– Mẹ ơi, tại sao mẹ lại sinh con ra với cái mũi dài xấu xí này? Con không đi học nữa đâu vì các bạn hay trêu cái mũi của con. Con ghét cái mũi vô dụng này lắm, huhu…
Voi mẹ dùng cái vòi vuốt ve âu yếm lên đầu, lên người của voi con, ôn tồn bảo:
– Con yêu, không có bộ phận nào trên cơ thể nhà voi chúng ta vô dụng cả. Nhất là cái mũi dài đang làm cho con khó chịu, thật ra là một đặc ân mà tạo hóa chỉ ban cho họ nhà voi chúng ta thôi, con ạ!
Voi con chớp chớp đôi mắt vẫn còn đong đầy những giọt nước.
– Là sao hở mẹ, con không hiểu. Con nghĩ nếu đó là một cái sừng cứng và nhọn có lẽ sẽ tốt hơn. Còn cái mũi này vừa mềm, lại vừa dài…
Voi mẹ mĩm cười ân cần:
– Thôi được, hôm nay con sẽ nghỉ đến lớp một ngày để theo mẹ nhé. Chúng ta sẽ có một bài học khác sinh động hơn trong thực tế.
Voi mẹ bèn dẫn voi con vào rừng. Đầu tiên, voi mẹ dùng cái vòi dài và to của mình quặp những thân cỏ cao tươi non đưa vào miệng. Voi mẹ còn vươn vòi lên khéo léo hái những quả cây mâm xôi chín mọng và kéo những nhành lá non trên cao xuống, mớm thức ăn cho voi con, rồi thủng thẳng giải thích:
– Vòi của họ nhà voi không có xương sống nhưng có các mô cơ có thể xem như là cánh tay để chúng ta có thể làm được mọi thứ, đặc biệt là có thể tự kiếm cho mình những bữa ăn tươi ngon như vậy.
Sau đó, voi mẹ đưa voi con đến bên một dòng suối và một cách rất khéo léo, voi mẹ dùng vòi của mình thọc sâu xuống dòng nước trong vắt để hút. Thi thoảng, voi mẹ còn dùng nước trữ trong vòi để phun lên tưới tắm trên người voi con.
– Con xem, mũi của những con vật khác có thể làm điều này không? Họ nhà voi chúng ta có thể dùng vòi để uống nước, để tắm mát. Thậm chí chúng ta còn dùng vòi của mình để giao tiếp, chào hỏi. Vòi còn giúp cho tiếng rống của voi được oai phong, mạnh mẽ, làm cho kẻ thù khiếp sợ và kiêng nể nữa.
Voi con thích thú với bài học thực tế của mẹ về chiếc vòi của mình. Nó bỗng trở nên tự tin hơn hẳn và nũng nịu nói với mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ mau đưa con đến lớp đi. Con muốn cho các bạn thấy cái mũi dài của mình lợi hại như thế nào?
– Con đừng nói với mẹ là con sẽ dùng vòi hút nước để phun lên người các bạn đó nhe! – Voi mẹ mĩm cười nhắc nhở con.
– Không đâu mẹ, làm thế cô giáo sẽ phạt đó. Con chỉ nói với các bạn là con rất tự hào về cái mũi dài của mình thôi…
Rồi voi con se sẽ hát lại bài vè các bạn đọc ghẹo mình như sau:
Voi con có mũi dài,
Mũi biết thở, biết ngửi
Lại còn biết kiếm ăn
Voi con có mũi dài
Mũi biết uống, biết tắm.
Lại còn biết vuốt ve,
Hóa ra là cái mũi,
Dù là cái mũi dài.
Thì nó vẫn có ích
Ôi, mũi thật là hay…
2/1/2025
Trần Tùng Chinh
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mùa thi - Mùa nhớ lan man

Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...