Thứ Tư, 28 tháng 5, 2025

Truyện ngắn của hội viên mới Trương Văn Tuấn ở Bến Tre

Truyện ngắn của hội viên mới
Trương Văn Tuấn ở Bến Tre

Tác giả Trương Văn Tuấn sinh năm 1985 ở Bến Tre. Anh hiện đang sống và làm việc tại thành phố Bến Tre.
Anh đã xuất bản các sách: Làm mình bất ngờ đi (NXB Kim Đồng – Tập truyện ngắn); Hai đứa mình cộng lại (NXB Trẻ – Tập truyện ngắn); Bạn từ trên trời rơi xuống (NXB Trẻ – Tập truyện ngắn); Mây trắng giăng ngang lưng đồi (NXB Trẻ – Tập truyện ngắn); Về miền Tây (NXB Kim Đồng – Truyện tranh); Cúng Rằm (NXB Kim Đồng – Truyện tranh).
Trương Văn Tuấn đã giành được một số giải thưởng văn học: Giải Nhì Cuộc thi Truyện ngắn “Chân dung tuổi mới lớn” – Báo Mực Tím, năm 2007; Truyện ngắn hay nhất năm của Báo Mực Tím, năm 2010; Giải Khuyến khích Cuộc thi “Cầu Vồng Sáu Sắc” viết truyện mini do CSAGA và Đại sứ quán Thụy Điển phối hợp tổ chức, năm 2013; Giải Khuyến khích cuộc thi truyện ngắn “Sống đẹp mùa 2” do báo Thanh Niên tổ chức, năm 2022.
Nhà văn Trương Văn Tuấn vừa được kếp nạp Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2024.
GIAO THỪA TRÊN CÂY
Khánh dồn tất cả những thứ cần thiết vào balô, hồi hộp, nôn nao cho một hành trình. Không phải tìm tự do. Không phải tự lập, tự chủ chi hết. Là một cuộc hành trình mang ý nghĩa của sự dằn mặt. Sẽ là vô bờ những hoang mang, hối hận, day dứt cho người ở lại. Sẽ thế, cần thế và phải thế!
Đã bao lần rồi, người đàn ông ấy phải hiểu ánh mắt lạnh lùng của Khánh nghĩa là sao chứ. Phải hiểu việc thằng con trai 16 tuổi cố tình một mình trèo lên mái nhà, hiên ngang đứng đón cái gió thổi phù phù từ sông vào và mạnh mẽ nện từng nhát búa gia cố lại mái tole nghĩa là sao chứ. Nghĩa là nó muốn nói: Tôi đủ là đàn ông, là trụ cột và không cần thêm một người đàn ông khác.
Vậy mà chiều nay người háng xóm lại qua, tặng một nhánh mai, “dáng đẹp, nụ nhiều” – ông tự hào thế,  và ngồi lì đó không chịu về.
“Xoảng…!” Hủ dưa kiệu vỡ tan tành. Ngôi hàng xóm chạy xuống, mẹ nó chạy vào. Khánh lầm bầm:
– Bực cái mình!
Chẳng biết Khánh bực gì, bực mình vụng về hay bực ai. Nhưng từ “bực” ấy hiệu nghiệm vô cùng. Ông hàng xóm lặng lẽ ra về, mẹ nó lặng lẽ trở ra bếp.
22 giờ, mẹ đi biếu quà cho hàng xóm vẫn chưa về, đây là cơ hội tốt nhất. Khánh ôm ba lô bước đi, nhưng nghĩ: ngoài đường đang nhiều người, gặp nhau thế nào họ cũng hỏi:
– Đi đâu mà vác ba lô?
– Bỏ nhà đi bụi!
Không thể nói vậy. Đợi 2 giờ sáng, lúc ấy hàng xóm đã ngủ yên. Nhưng cũng không ổn, mở cửa lúc ấy mẹ sẽ giật mình và phát hiện.
Khánh đưa mắt qua của sổ, nhìn cây me cao ngất trước nhà.
Khánh dừng lại nơi nhánh cây to, cong có chỗ tựa lưng. Khánh đặt ba lô bên cạnh, cẩn thận mắc quai đeo vào cái nhánh cây be bé. Chỗ này đã đủ cao để người bên dưới không phát hiện.
Nó sẽ ngồi đây và đợi đến 2 giờ – lúc nhà nhà đã yên giấc.
Cơn gió ngoài sông mang theo cái lạnh của đêm 30 lùa xuyên qua những vòm lá làm Khánh rùng mình mấy lượt. Nó hướng mắt ra sông, xa nữa là cửa biển. Nó nhớ ba.
Năm ấy, tháng Chạp, trước khi lên tàu cá, ba nó vui vẻ chỉ tay vào sàng củ kiệu ướp muối đang phơi ngoài sân:
– Con nhớ phơi cho đủ nắng nghen, để mẹ làm dưa kiệu cho ngon.
Ba nó thích dưa kiệu. Tết năm ấy hủ kiệu không vỡ như chiều nay, nhưng cũng chẳng ai ăn vì ba nó không về nữa. Nó ghét biển. Buộc miệng, nó buông một tiếng chửi thề.
Gió ngoài sông thổi vào, một bên má nó nóng ran. Nó nhớ cái tát của ba.
Lúc nhỏ, nó chơi ngoài bến, quạu thằng bạn, chân vừa đá trái banh bay xa, miệng vừa buông một tràng chửi thề. Ngay lúc ấy ba đi về, bước lên bờ cho nó một cái tát. Ông trừng mắt giận dữ nhìn nó. Người hàng xóm đi cùng bước lại lau mắt, mũi cho nó.
– Chửi vậy là xấu biết không? Tại không ngoan nên ba con mới đánh. Xem kìa, ba Khánh đem về cho Khánh cái gì nè. Ngoan, xin lỗi ba đi con!
Khánh đã ôm quà, vui vẻ đi giữa hai người đàn ông để về nhà. Hồi đó là vậy, nhưng giờ sao ghét hàng xóm quá. Ghét từ lúc người ta nói: “Mẹ con thằng Khánh nên kiếm người về đỡ đần.”
Gần 12 giờ, mẹ nó về. Nhìn xuyên qua cửa sổ, cửa chính, nó thấy hết mọi việc trong nhà.
Mẹ gọi nó.
Mẹ đi ra phía sau.
Mẹ trở vào, vén màn buồng tìm nó.
Bà thở dài, vào bếp nấu nước.
Nó đoán chắc, mẹ nghĩ nó đi hội chợ chơi cùng bạn.
Từ trên ngọn cây, nó thấy mẹ mình kéo chiếc bàn nhỏ ra hiên. Bà chỉ kéo một tay, tay kia vừa vịn vào đã rụt lại ngay. Bà nhăn mặt, bóp nhè nhẹ lên vai, dường như bà đang đau lắm. Kì lạ, chẳng phải lúc sáng khi cùng nhau kê lại cái tủ to và nặng, nó đã nói bóng gió: dễ mà, chỉ cần hai mẹ con mình là đủ, bà đã mỉm cười – dẫu hơi gương – đồng ý đó sao? Bà cứ thế làm việc, không than vãn gì.
Người hàng xóm đang đi vào ngõ. Nó nhíu mày, nữa đêm còn sang làm gì, bực mình. Nó định buông một tiếng chửi thề thì con gió ngoài sông thổi vào vờn ngang má, nhắc nó mím môi, kìm lại.
Người hàng xóm nói lí nhí gì đó rồi đặt một vật lên bàn. Nó nhận ra đó là hủ dưa kiệu. Ông ta giúp mẹ nó khiêng chiếc bàn ra hiên rồi bước đến thắp hương cho ba nó. Xong, mẹ nó bày biện vài thứ lên bàn chuẩn bị cúng giao thừa, ông ta vẫn ngồi đó không về. Người Khánh run lên bần bật, nó đợi, chỉ cần ông ta bước đến đụng vào người mẹ nó, nó sẽ đu mình qua những nhánh cây – như người rừng, như siêu nhân vậy – nhảy xuống, đấm đá, cào cấu ông ta cho biết tay.
– Hồi chiều thằng Khánh nó vô tình làm vỡ đồ, chứ không phải nó ghét anh mà nó đập.
– Anh biết mà, ba nó thích dưa kiệu, nó đâu nỡ mà làm vậy. Anh đem hủ khác qua cho em cúng Tết.
– Dạ.
– Mùng ba, anh đi biển rồi.
– Anh đi biển trở lại hả?
– Ừ, nghỉ ba năm nay, cũng thấy nhớ biển, nghề của mình mà.
Người hàng xóm về. Mẹ nó ngẩn ngơ nhìn theo. Khánh thấy người mình nóng ran. Gió từ sông thổi vào.
Giao thừa.
Nó nhìn về chân trời, hướng thành phố – quá xa – không thể thấy chi tiết những chùm pháo hoa, chỉ thấy một vùng trời đỏ lên, tiếng nổ nghe lụp bụp. Bên dưới mẹ nó rót trà, thắp nhang cúng Tết.
Bà bước ra ngõ trông ngóng.
Bà trở vào mở ti vi xem trực tiếp bắn pháo hoa.
Khánh quan sát mẹ mình qua khung cửa sổ, như đang nhìn vào một cái ti vi cũ. Mỗi đợt pháo bắn lên tung tóe, bà lại cười vang, một mình, bà lại xuýt xoa khen đẹp, một mình.
Trên ngọn cây, lưng áo của Khánh ướt đẫm mồ hôi. 0 giờ, sương xuống nhiều. Gió từ biển cả thổi vào má Khánh, vỗ về.
Mẹ Khánh khép cửa chính lại sau khi nhìn ra ngõ, trông ngóng lần nữa. Khánh ngồi rất lâu trên cây. Gió ngoài biển cứ táp vào má nó nhè nhẹ, nhưng nóng rang.
Rất lâu.
Bốn bề yên ắng, Khánh mang ba lô lên vai, tuột xuống đất. Khánh vác ba lô, đi ra ngõ, bước ra khỏi cổng nhà, lặng lẽ đi ra đường.
Khánh rẽ vào nhà hàng xóm. Mùng 3 có người đi biển?
Ngại ngùng trước cái bậc thềm lâu rồi mình không bước sang, đan hai bàn tay lạnh ngắt vào nhau, Khánh đứng đấy trong vài phút, rồi… chùng chình trở về.
Mùng hai Tết. Có thằng con nít đi thắp hương nhà hàng xóm. Ngại ngùng trước cái bậc thềm lâu rồi không sang, chùng chình bước lên.
Gió ngoài sông thổi vào, như hơi thở ai nồng nàn mùi dưa kiệu, vỗ nhè nhẹ trên vai.
HỢP ĐỒNG TÌNH BẠN
Sao nhỏ bất chợt tan biến thành một vệt sáng, bay ra cửa sổ rồi vút lên trời cao. Su bật tung cửa, nhìn lên trời hét lớn:
Rầm…
Một tiếng rơi kinh khủng làm Su giật mình thức giấc. Cô bé dụi mắt nhìn quanh phòng.
Một vật gì đó đang phát sáng. Không lẽ là ma?!
– M…
Su chưa kịp kêu lên, một vệt sáng từ vật thể lấp lánh đó bay vèo đến mặt cô bạn. Đó là một cú chạm rất nhanh nhưng êm nhẹ. Su thấy thân thể mình cứ thế ngồi yên, không kêu la, không di chuyển được nhưng vẫn nghe thấy được mọi thứ xung quanh.
Vật thể lấp lánh đó tiến gần lại Su. Đó là một ngôi sao màu xanh biêng biếc. Bốn cánh sao cử động như tay và chân. Ngôi sao có khuôn mặt của một đứa bé. Tay bạn sao này có cầm một chiếc đũa nhỏ. Trên đầu đũa là một ngôi sao xanh bé tí, cũng lấp lánh.
– Xin chào! Tên tớ là Sao nhỏ! Tớ là một ngôi sao tốt. Tớ xuống đây du lịch thôi. Bạn đừng sợ nhé!
Su cố nén hơi thở sợ hãi lại. Su chớp chớp đôi mắt thay cho lời hứa: Được, mình không sợ và không la lên nữa!
Sao nhỏ lại vung đũa lên, một vệt sáng bay ra. Su đã cử động trở lại được nên thở phào nhẹ nhõm. Su ôm chiếc gối vào lòng, vẻ còn chút sợ hãi.
– Mình… Bạn cần gì ở mình?
– Tớ chỉ muốn kết bạn thôi. – Sao nhỏ hớn hở.
Su chớp mắt ngạc nhiên. Thấy cô bạn có vẻ do dự, Sao nhỏ liền đề nghị:
– Chúng ta là bạn nhé, tớ sẽ cho cậu xài đũa thần của tớ.
– Xài đũa thần? – Su lại trò xoe mắt.
– Đúng vậy! – Sao nhỏ quay một vòng, ánh bạc lánh lánh từ đũa rơi tung tóe – Đây là đũa thần, có thể làm được mọi việc, chúng ta sẽ xài chung.
“Rõ ràng đây không phải là giấc mơ, mình sẽ có phép thuật” – Su thầm nghĩ rồi reo lên:
– Được! Chúng ta sẽ là bạn.
… Sao nhỏ và Su cùng chui vào chăn ấm. Hai bạn rù rì kể chuyện về thế giới của mình cho nhau nghe, thi thoảng họ lại cười khúc khích.
Hai tuần sau.
Chiếc đồng hồ đã réo inh ỏi nhưng Su vẫn kêu ư hử trong chăn không chịu dậy đi học. Sao nhỏ phải kéo chăn, hối thúc cô bạn mới bực bội ngồi dậy. Sau khi vệ sinh xong, Su lao đến bàn học, chộp ngay đũa thần vung lên.
– Sao nước cammmm! Sao hambuger! Sao trái cây!…
Lần lượt những món ăn hiện ra trên bàn. Su bắt đầu thưởng thức bữa ăn sáng của mình. Sao nhỏ chu mỏ giận dỗi:
– Giận cậu luôn, cậu đã sử dụng hết sao thức ăn rồi.
Su cười tít mắt:
– Hí hí cậu thông cảm nha, xuống bếp tự nấu ăn vậy.
Su mang cặp lên vai, vung đũa:
– Sao thảm bay!
Sao nhỏ kêu lên:
– Cậu thật lười biếng quá, nhà gần trường mà không chịu đi bộ! Cứ lạm dụng đũa thần của tớ, nó sẽ mệt đấy!
Nhưng muộn rồi! Su đã ngồi lên thảm bay ra khỏi cửa sổ, không kịp nghe những điều Sao nhỏ nhắc nhở.
Su đấy cửa phòng bước vào, hớn hở khoe với Sao nhỏ:
– Tớ đã giúp cô giáo trang trí lớp, còn giúp bạn Pi vẽ tranh, giúp Bí Bí tìm lại cây viết bị lạc mất… Ai cũng khen tớ hí hí
Sao nhỏ đặt quyển truyện tranh đang đọc xuống giường thở dài:
– Cậu thật là háo danh! Toàn đũa thần làm chứ có phải cậu làm đâu.
Sao chuyển sang vẻ mặt nghiêm khắc:
– Tối nay cậu phải tự dọn phòng, tự làm bài tập…
– Sao dán miệng!
Sao nhỏ chưa kịp nói hết lời, đã bị Su dừng đũa thần dán dính vào tường. Đồng thời miệng của Sao nhỏ bị dán chặt lại.
Su châm chọc:
– Ple ple… Ba mươi phút sau tớ sẽ thả bạn ra. Bạn còn nói nữa, tớ sẽ dán bạn đến sáng mai luôn đấy. Ple ple…
Đêm đó, tranh thủ khi Sao nhỏ bay ra ngoài, Su lại dùng đũa thần để làm vài việc:
– Sao giải bài tập! Sao dọn dẹp! Sao quần áo mới hô biếnnnnnnn…
Một vùng sáng nhấp nháy lúc mạnh lúc yếu cùng tiếng rên khe khẽ làm Su giật mình tỉnh giấc. Ánh sáng ấy phát ra từ góc phòng, nơi đặt chiếc giường nhỉ xíu của Sao nhỏ. Su tung chăn chạy đến cạnh bạn.
– Cậu sao thế Sao nhỏ?!
Sao nhỏ cất tiếng nói khó nhọc, mệt mỏi.
– Có lẽ là… tớ… tớ… sắp chết…
Su hốt hoảng:
– Không thể thế được cậu là ngôi sao phép thuật cơ mà.
– Không… Tớ chỉ là một người bạn của cậu thôi.
– Vậy tại sao cậu phải chết… – Su nức nở.
– Tình bạn phải có cho và nhận. Cậu chỉ muốn nhận cho riêng mình, nên tình bạn ấy sẽ chết đi.
Su ôm Sao nhỏ vào lòng, khóc to hơn.
– Xin lỗi cậu! Tớ xin lỗi…
Sao nhỏ bất chợt tan biến thành một vệt sáng, bay ra cửa sổ rồi vút lên trời cao. Su bật tung cửa, nhìn lên trời hét lớn:
– Sao nhỏ!… Khi nào cậu trở lại cùng tớ?
Trên cao tiếng Sao nhỏ vọng xuống:
– Khi nào cậu biết vì bạn bè xung quanh mình, tớ nhất định sẽ trở lại.
MÙA QUÁCH RỤNG 
Đấy, những điều trước các em nói về con đường là không sai, cách dẫn chứng cũng hay. Nhưng chưa đủ đúng không? Phải qua con đường ấy mới biết ý nghĩa của thành công, mới rèn luyện được bản thân, mới biết rằng giây phút ngồi học trong lớp cùng bạn bè là nhẹ nhàng, thoải mái, mới biết bữa cơm chiều nay ăn cùng gia đình là bình yên, hạnh phúc nhất.
Rõ ràng có một trái quách vừa rớt “phịch”. Đáng lẽ phải còn lăn lóc ngoài sân nhưng nó nhìn hoài mà không thấy. Chắc là đã rụng sang sân bên nữa rồi. Thôi kệ, trời vào đông, đưa mặt qua cửa sổ tìm một trái quách để phải đương đầu với cái lạnh lúc 5 giờ sáng thế này thì không đáng. Nó đóng của sổ, khoác vào cái áo dài tay. Ngày mới bắt đầu.
“Người ta bắt đầu bập bẹ lúc một tuổi nhưng chưa hẳn đến 16 tuổi người ta đã biết nói.”
Sao lại thế chứ? Chẳng phải 44 thành viên trong cái lớp này ai cũng nói dai, nói dài, kiên trì và bền bĩ với nghề nói đó sao? Sổ đầu bài lúc nào cũng phê là quá ồn hay lớp ổn. Để rồi học trò không ngại mà giáo viên phải ngại với mấy lời phê cũ xì, buộc phải đổi trật tự câu cho có tính sáng tạo và mới mẻ, thành ra: ồn quá, ồn nguyên lớp. Khi giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ cho tất cả thì một lần nữa khả năng nói lại được phô bày. Lớp ồn hơn vì chúng nó phải làm quen lại từ đầu. Trong giờ học cứ liên tiếp có những cuộc đối thoại: “Ủa vậy hả, tui tưởng bà ghét tui chứ?”, “Tui cũng mê phim đó lắm”, “Ông sinh ngày nào, cung gì?”, “Cái kẹp này mua ở đâu mà dễ thương vậy?”, “Trị mụn hả, tui biết nè.”
Vậy đó, mà thầy dạy Văn lại kêu gọi người ta phải luyện nói. Thầy đã gọi nó, đứa học trò khá giỏi Văn của thầy:
– Đang là mùa gì hả em?
– Mùa quách rụng thầy ạ.
– Ô!
Thầy cảm thán rõ ra mặt, thầy đã nghĩ rằng nó sẽ bảo là mùa đông chứ không phải là mùa quách rụng. Nhưng quan trọng hơn, rất trùng hợp, thầy lại rất mê cái cụm từ “mùa quách rụng”.
– Vậy em có thể nói gì về mùa quách rụng?
Những ý nghĩ mộc mạc thoáng qua trong đầu nó: Quách chín năm ngàn tới bảy ngàn một ký. Nhà em có một cây duy nhất, trái to và nhiều, nhưng mỗi ngày nó rụng sang bên kia hết mấy trái, tiếc tiền nhưng thôi, em không qua đòi lại làm gì… Nói thế là nói điều mình thích, nói đúng nhưng có hay, có vừa lòng người nghe không ta? Nó suy nghĩ, ngập ngừng rồi bẽn lẽn:
– Em không biết.
Thầy cười thật tươi, thầy không thất vọng, vì biết rằng những học sinh viết giỏi chưa chắc đã nói tốt. Bởi vậy, mới cần luyện nói chứ.
Thầy lại đổi đề tài nói về con đường mà ngày ngày mình đi qua. Cái này thì dễ nói hơn nè. Vậy là cả lớp thi nhau kể tội con đường. Nào là nhiều ổ gà, ổ voi, xe lớn, xe nhỏ tranh nhau chạy, bụi quá nhiều, mùa mưa thì đọng vũng, xe tải hay bắn nước vào người đi xe đạp, đi học rất khổ… Khi cả lớp có vẻ hả hê vì được trút xong nỗi lòng, thầy chậm rãi hỏi:
– Hết rồi à? Thế một đường đi khó khăn như vậy tượng trưng cho điều gì trong cuộc sống nhỉ?
Cả lớp xôn xao:
– Những vất vả, nghèo khổ trong cuộc sống.
– Khó khăn trong học tập.
Thầy lại cười thật tươi:
– Đường đi khó thật, nhưng cuối cùng cũng đến đích. Đến nhanh hay chậm là phụ thuộc vào đầu nào?
– Đi xe máy hay xe đạp.
– Bậy bạ! Là lòng kiên trì.
– Nỗ lực của bản thân.
Thầy lại cười.
– Đấy, những điều trước các em nói về con đường là không sai, cách dẫn chứng cũng hay. Nhưng chưa đủ đúng không? Phải qua con đường ấy mới biết ý nghĩa của thành công, mới rèn luyện được bản thân, mới biết rằng giây phút ngồi học trong lớp cùng bạn bè là nhẹ nhàng, thoải mái, mới biết bữa cơm chiều nay ăn cùng gia đình là bình yên, hạnh phúc nhất. Đúng không?
Cả lớp gật gù thán phục. Thầy đúng là thầy! Nó thấy mắt thầy long lanh khi nhắc đến bữa cơm chiều cùng gia đình…
Vậy là thầy ra đi thật. Buổi học hôm nay là một buổi tiễn đưa. Cả lớp thay phiên bày tỏ nỗi lòng. Nếu đây là tiết luyện nói, chắc chắn là một tiết học thành công. Lời nói của ai cũng xúc động hết. Một bài học được rút ra: lời nói trong tận đáy lòng luôn là những lời đúng, hay, tình cảm và dễ nói nhất.
Cuối cùng cũng đến lượt nó, một người không thành công trong giờ luyện nói lần trước. Nó chẳng biết nói gì đây. Thôi thì cứ nói về mùa quách rụng.
Nhà em có một cây quách, thật cao, trái to và nhiều. Quách chín từ năm đến bảy ngàn một ký. Đến mùa quách rụng, em ra nhặt và đem đi bán. Thường có vài trái rụng sang bên kia bức tường. Bên kia là nhà trọ. Bắt đầu từ năm rồi, khi em còn là học sinh cấp hai, cũng vào mùa quách rụng, có một người từ nơi rất xa đến ở trọ. Một hôm quách lại rụng sang bên kia, như mọi khi, tiếc tiền nên em đã leo lên thang nhìn sang và định gọi người nào đó ra để xin lại. Lần ấy, em thấy có một người đứng tựa vào bức tường, tay cầm trái quách, trông thật buồn, đang nói chuyện điện thoại cùng ba mình. Người ấy bảo nhìn cây quách mà nhớ nhà quá, nhớ lúc trước mẹ rất thích ăn quách… Em thấy vậy, không đành lòng đòi lại. Từ đó, thỉnh thoảng vào buổi chiều, em hay nghe bên kia có người điện thoại nói về cây quách, nói về nỗi nhớ. Năm nay em lên lớp 10 được học với người khách trọ ấy. Người ấy mỗi chiều đứng dưới cây quách lại rất buồn nhưng lên lớp lại luôn cười. Tiếc quá, em chỉ được học người ấy trong vài tháng thôi. Năm rồi, người ấy đến đây khi quách vừa chín giờ lại ra đi khi quách bắt đầu rụng, bước tiếp một chặng đường khác…
Đôi mắt thầy long lanh.
– Thầy không biết, thầy cứ tưởng bên kia là sân sau của ngôi biệt thự, họ trồng quách chỉ để làm kiểng nên thầy đã không ném trả trở lại.
– Không thầy ạ. Ngôi biệt thự không có sân sau. Phía sau là nhà em, nhỏ và thấp hơn bức tường rào. Đường vào nhà em không chung với đường vào biệt thự, do vậy chưa bao giờ thầy nhìn thấy em.
– Vậy là năm nay em sẽ không bị thất thu đâu. Không còn ai nhặt mất quách của em nữa.
Thầy lại cười.
….Chiều nay nó lại ra sân nhặt quách. Nó đếm từng trái quách như đếm lại những yêu thương, trân trọng mà suốt một năm người ta đã dành cho nhau. Năm nay quách nhiều quá. Những trái quách làm nó thấy ấm hơn giữa một mùa đông khá lạnh.
15/1/2025
Trương Văn Tuấn
Theo https://vanvn.vn/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Mùa thi - Mùa nhớ lan man

Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...