Thứ Ba, 27 tháng 5, 2025
Mắt mèo trong mưa
1. Cả đêm, tôi cõng con mèo nhỏ trên lưng. Nó ốm nhách, rên gừ gừ từng tiếng nhỏ, có lúc tiếng rên như ngừng lại. Sợ nó rơi xuống lúc nào không biết, tôi buộc một sợi dây ni lông màu đỏ từ cổ nó vào cổ mình. Và tôi bước đi, lặng lẽ, từ tốn, từng bước một trên mặt đất. Cách đi của một người hành thiền.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét