Nhà bà Tư Chuối và nhà tôi cách nhau một cái đường
mương nhỏ. Nước thải của hai nhà đều trút xuống đó. Nhờ nó, hai khoảng sân luôn
khô ráo, sạch sẽ. Nhưng cũng vì nó mà hai nhà trở nên thù nghịch, thường xuyên
đấu khẩu. Bên nhà tôi kêu ca nhà bà Tư Chuối giả bộ đào mương để lấn đất, chứ tốt
lành gì. Bên kia mắng lại nhà tôi chẳng biết nhớ ơn người đào mương cho đổ nước
thối, còn gieo tiếng ác. Cái mương trở thành nạn nhân để hai bên trút cơn thịnh
nộ. Họ tuôn ra hàng loạt những câu nhiếc móc đầy sức thuyết phục lũ con nít
ngưng ngay những cuộc vui đùa, chạy tới hiện trường, tròn mắt, há hốc mồm lắng
nghe. Thỉnh thoảng chúng cổ vũ bằng những trận cười hí hố khoái trá. Vài câu chửi
của hai bên đã trở thành lời thoại của bọn trẻ khi chơi cất nhà chòi. Bọn trẻ
hai nhà cũng bị phân làm hai phe, bị cấm ngặt không được chơi chung với nhau. Họ
đâu biết những lệnh cấm thường có sức quyến rũ trẻ con vi phạm. Chúng tôi vẫn
lén lút nhảy qua “cái đường mương ô nhục” để chơi đùa với nhau. Một hôm, từ phía bên kia, bỗng phát ra một âm thanh nửa êm đềm
nửa ngắc ngứ. “Tưng tưng… tưng từng… tưng tứng…” Lấy làm lạ, tôi xếp sách vở chạy
ra ngóng nhìn. Trong chòi chứa hàng chục cái lu dùng để ươm chuối của bà Tư có
một thằng nhóc lạ hoắc lạ huơ. Tóc như rễ tre bùm xùm. Mặt lấm tấm tàn hương giống
như cái bánh tiêu rắc mè. Mũi hếch, mắt lờ đờ cá ươn. Thoạt nhìn tưởng nó đang
ngủ gật. Nó mặc một cái áo thun cũ xì và một cái quần cụt xanh bạc phếch, phơi
bày cặp giò lỗ chỗ sẹo. Thằng nhóc gan thiệt. Nó đang ngồi trên nắp lu để đánh
đàn. Đúng là điếc không biết sợ súng. Bà Tư Chuối mà thấy được sẽ đổ thừa bán
chuối ế là tại cái mông của nó. Chẳng những điếc mà nó còn đui nữa. Tôi đứng sờ
sờ đó nãy giờ mà không thấy. Cứ gầm đầu khều từng nốt nhạc nghe phát bực. Tôi
nhặt một hòn sỏi ném… xuống đường mương đánh chũm. Nước thối văng tứ tung, vài
giọt bám vào người “nhạc sĩ”. Lập tức có tác dụng. Nhạc sĩ buông cây đàn, nhảy
nhỏng: - Đứa nào chơi dơ quá vậy? Thấy tôi ngoác miệng cười, nó đỏ mặt trỏ tay: - Còn cười nữa hả? Tôi vênh mặt: - Ừ đó. Có sao không? Giơ nắm đấm lên dứ dứ về phía tôi, nó trợn mắt: - Coi chừng tui đập vỡ trán đó! - Dám không? Thử coi! Nào ngờ nhạc sĩ nhảy qua mương, định tóm lấy tôi. Hoảng hồn,
tôi vừa chạy vừa la chói lói: - Ngoại ơi, nó đánh con, cứu con với! Bà tôi tất tả đi ra: - Cái gì… cái gì…? Tôi chỉ tay vào thằng nhóc đang đứng tiu nghỉu: - Nó đánh con. Nhạc sĩ trợn mắt: - Có đánh được cái nào đâu mà méc. Tôi níu tay bà ngoại: - Một tiếng hăm bằng… năm cái đánh! Ngoại bênh tôi liền: - Ừ, đúng! Mầy là thằng nào, ở đâu tới đây làm trời vậy hả? - Con có làm trời gì đâu. Tại nó phá con. Bà nhìn tôi. Tôi liền chối: - Con đâu có phá nó. Con chỉ chọi… cá dưới mương. Nhạc sĩ đỏ mặt cãi: - Cá, cá… con khỉ đột! Nước đen xì thúi hoắc làm gì có cá mà
chọi. Bà thắc mắc: - Không lẽ khi khổng khi không nó chọi mầy? Phải có lý do chứ.
- Con có chọc ghẹo gì nó đâu? Tôi chỉ vào lỗ tai: - Có nè! Đàn um sùm, người ta học bài không được. - Lãng òm chưa! Ai học cứ học, ai đàn cứ đàn, mắc mớ
gì… - Nhưng mi đàn dở ẹc! Nghe như chọt vào tai, khó chịu thấy mồ. Bà chêm thêm một câu: - Vậy ra nãy giờ là tiếng đàn đó sao? Tao cứ tưởng ai… đập
thùng thiếc. Giận đỏ mặt, nó thét lên: - Bênh bậy mà cũng bênh. Thấy người ta có một mình ăn hiếp! Nhảy qua bên kia mương, nó xách cây đàn te tái vào nhà đóng sầm
cửa. Bà ngượng ngùng quay sang tôi ra lệnh: - Vô học bài! Đó là lần đầu tiên tôi thắng thế mà cảm thấy không vui. Tôi
nghĩ thầm mình vô duyên quá! Qua nhỏ Vy, cháu ngoại của bà Tư Chuối tôi được biết
nhạc sĩ ấy tên Dư. Nó là con riêng của mợ Năm Hùng, mà cũng là cái gai đâm vào
mắt bà Tư Chuối, đau thấu tim. Bà Tư Chuối có bốn người con ba gái một trai.
Khác tính các chị, cậu Năm Hùng học giỏi, rộng lượng và lãng mạn. Ra trường, cậu
tình nguyện về dạy học ở vùng nông thôn. Ở đó, cậu gặp mẹ Dư, một y tá bị chồng
bỏ rơi. Cậu Năm Hùng đem lòng yêu thương người đàn bà bạc phận, dắt về ra mắt mẹ
và các chị. Tất cả đều phản đối quyết liệt nhưng không nhằm nhò gì. Cậu Năm
Hùng tuyên bố: “Thà chết chứ không bỏ người tình” và thông báo một tin xanh rờn
là mợ Năm đã có thai. Họ đành nhắm mắt cho cậu yêu. Nhờ khéo chiều chuộng, mua
chuộc, mợ Năm dần dần chiếm được cảm tình của bên chồng. Mợ cho Dư về ở với bà
Tư Chuối để chăm sóc bà nội… ngang hông, vừa tiện việc học hành. Dư được chấp
nhận một cách miễn cưỡng, lạnh lùng. Nó như khúc ruột thừa, đợi ngày viêm tấy.
Từ ngày có Dư, cái đường mương đỡ khổ hơn. Hầu hết những cơn giận dữ của bà Tư
chuối đều trút lên đầu Dư. Dư cô đơn, chỉ biết làm bạn với cây đàn. Tiếc là tay
đàn còn kém, nghe càng buồn bực hơn. Chúng tôi đã trở thành bạn thân. Tôi hay
cho Dư mượn sách báo, truyện cổ tích, chia đôi gói bánh, quả mận. Bù lại, Dư giải
toán giúp tôi, bẻ trộm vài trái chuối cho tôi ăn và xách cặp giùm tôi khi hai đứa
đến trường. Hôm nào Dư về quê thăm mẹ, tôi buồn đứt ruột. Cứ ra vào, vào ra chẳng
biết làm gì. Cảm thấy thiếu một cái gì quý lắm. Có bánh tôi ăn một mình lại thấy
không ngon. Chiều, trong chòi chứa lu im bặt tiếng đàn đã dần dần dìu dặt, gợi
cảm. Tôi mong Dư chóng trở về. Trong giấc mơ, hình bóng Dư nhập nhòa trộn lẫn
bao điều khó hiểu. Dư cũng bảo tôi làm Dư muốn quay về ngôi nhà lạnh lùng để
nhìn thấy tôi chạy ùa ra đón, nhoẻn cười rồi huyên thuyên chuyện trên trời, dưới
đất hoặc chê bai Dư. Dư lý sự “Chẳng biết tự bao giờ có một sợi dây vô hình đã
buộc chặt Dư và Mơ”. Tôi gân cổ cãi “Sợi dây đó chỉ xỏ vào mũi Dư cho Mơ
kéo”. Một chiều, Vy qua nhà rỉ tai tôi: - Thằng Dư dặn mầy ngày mai đi học sớm chờ nó chỗ bụi hoa
trâm ổi nha. - Xí, khùng hết chỗ nói! Ngày nào cũng cùng đến trường mà dặn. - Ngày mai khác! Nó bảo tụi tao đi học trước, nó muốn gặp
riêng mày. - Chuyện gì mà bí mật vậy ta? Vy mím môi gằn giọng: - Tao nghi nó gửi cho mầy một bức thư tình. Mấy ngày nay tao
thấy nó cứ cắm đầu viết viết xé xé. Tao lượm được một miếng vụn có chữ “Mơ yêu
dấu ơi”. Tôi cười ngất: - Thôi đừng xạo! - Thiệt mà. Tuy ngoài miệng nói vậy chứ tôi nôn nao, hồi hộp lắm. Hồi nào
tới giờ có ai gửi thư tình cho tôi đâu. Chẳng biết nó ra làm sao! Chắc là… tình
tứ lắm! Sáng. Tôi dậy sớm hơn mọi ngày. Tập thể dục xong, tôi đi tắm,
gội đầu. Tôi bắt chước chị Hai vò nát mấy cánh hoa bưởi trong thau nước gội nên
tóc thơm ngan ngát. Khi tôi đi ngang, chị Hai thảng thốt kêu lên: - Quái! Con nhỏ nầy bữa nay ở sạch quá ta! Bộ cô giáo kiểm vệ
sinh cá nhân hay sao mà mầy bỏ “hồm hố lại nhà”. Tôi xụ mặt: - Ở dơ chị cũng nói mà thơm tho chị cũng nói. Ngoại chậm rãi thoa một lớp vôi trắng lên lá trầu vàng, cuộn
nó thành hình cánh phượng rồi đút vô miệng cùng với một miếng cau. Vừa nhai bà
vừa nói: - Không biết nó ở sạch được mấy bữa? Tôi ức cành hông. Bà ngoại thật không hổ danh bà già trầu mà
người trong xóm đặt cho. Thời buổi nầy chắc chỉ còn mình ngoại ăn trầu, xỉa thuốc
thôi. Mà tính ngoại cũng cổ… như trầu. Chị Hai đế thêm vào: - Con đoán nó ở sạch cao lắm ba bữa. Trong lúc mọi người ăn sáng, tôi lẻn vào buồng ngủ của chị
Hai, lấy thỏi son thoa lên môi. Tôi còn bôi ít phấn hồng lên má. Xong tôi chụp
cái nón đệm lên đầu kéo sát mí mắt để che khuôn mặt… đẹp rồi phóng như bay ra cửa.
Dư đã đứng cạnh bụi hoa trâm ổi tự bao giờ. Vừa nhác thấy bóng tôi, nó đi tới.
Bỗng dưng tôi hồi hộp như đang xem múa lân. Trống ngực đập nghe thình thình. Dư
cũng vậy. Nó chợt cà lăm: - Sao Mơ… Mơ… Mơ đi học sớm sớm… quá quá vậy? Lãng nhách! Dặn người ta mà còn hỏi? Nhưng tôi lặng yên. Dư
nhìn xuống chân. Tay phải đưa lên vò vò đầu làm rối bời mái tóc rễ tre. Mấy nốt
tàn nhang mờ nhạt trên gò má ửng đỏ của Dư. Tôi cũng cảm thấy nhồn nhột, mặt
nóng bừng. Đứng uốn éo một hồi. Dư chợt tỉnh nhìn tôi, ngập ngừng: - Dư gửi Mơ … Bỗng Dư ngừng bặt khi nhìn thẳng vào mặt tôi. Biết Dư đang ngắm
mình, tôi mắc cỡ, kéo nón che ngang mặt. Dư bật cười: - Ha ha… Trông Mơ lạ quá! Tôi vênh mặt: - Đẹp hơn mọi lần không? Dư vẫn còn cười cười: - Đẹp nhưng… - Nhưng sao? Dư nhìn xuống chân, mím môi để giấu nụ cười: - Nhưng tèm lem quá trời! Giận cành hông. Nếu không vì sự hấp dẫn của bức thư tình thì
tôi đã ngoe nguẩy bỏ đi: - Kêu người ta đi sớm đặng chê đó hả? - Đâu có chê. Nhưng Mơ không đánh phấn thì… đẹp hơn. Vì nhìn
giống dán hình hai miếng bánh bò lên gò má lắm. Dư chìa lá thư ra chưa kịp nói gì tôi đã giật lấy rồi chạy
như bay trên lối mòn dẫn đến trường học. Gần đến cổng, tôi dừng lại bóc thư ra
đọc: “Mơ ơi! Dư không sao quên được lần gặp gỡ đầu tiên. Nếu anh
không được là… người ấy của em nữa chắc anh sẽ… đập vỡ cây đàn, giận đời!...
Anh thề ở vậy thà làm hạt mưa vỡ trên tượng đá. Anh nói thiệt đó! ” Ối trời! Sao nghe quen quen vầy nè. Giống thơ của Nguyễn Tất
Nhiên trộn lẫn với ca từ. Tôi cười ngất. Chiều nay gặp Dư tôi nhéo cho bầm mình
luôn. Hết chuyện rồi. Viết thư tình mà cũng đạo thơ, đạo nhạc trộn như trộn gỏi.
Thiệt hết nói nổi! Nhưng tôi chưa kịp ngắt nhéo Dư, cũng chưa kịp nói rằng tôi…
thích là người ấy của… đằng ấy thì đã xảy ra sự cố. Chiều hôm đó bà Tư Chuối
đã… đập vỡ cây đàn của Dư vì anh dám cãi lại khi bà nói hành nói tỏi mẹ Dư là
thứ đàn bà lừa tình. Không có thai mà nói có thai để được cậu Năm Hùng yêu. Dư
đã cãi rằng mẹ anh bị sẩy thai nằm viện ai cũng biết kia mà. Chính cậu Năm Hùng
theo đuổi mẹ anh chứ mẹ anh có… lừa ai đâu. Bà Tư Chuối nổi trận lôi đình, bà vớ
lấy cây đàn và đập mạnh vào cái lu ươm chuối. Xong, bà gọi điện cho mẹ Dư bảo
lên ngay để dạy cái thằng con… mất dạy. Trời chập choạng tối. Mợ Năm Hùng lên tới. Mặc cho bà Tư Chuối
nhiếc móc, chửi bới. Mợ im lặng thu xếp quần áo, sách vở của con rồi cúi chào
bà Tư. Mợ chỉ nói “Cám ơn bà vì tất cả”. Rồi lặng thầm ra cửa. Anh lầm lũi theo
sau mẹ. Anh không hề hay biết rằng tôi đã đuổi theo đến khi bóng anh và mẹ khuất
dần ở khúc quanh lối mòn. Từ đó, tôi không còn gặp lại anh lần nào nữa. Vì mẹ
đã dắt anh đi biệt xứ. Mẹ anh chia tay mối tình cuối. Còn tôi, tôi ngậm ngùi rời
xa mối tình đầu vừa chớm. Đọng lại trong tôi đến giờ tiếng đàn của anh, giai điệu
vụng về, rụt rè buồn bã như tiếng thở dài trong đêm. Nguyễn Thị Mây
Theo https://vietvanmoi.fr/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét