Mimosa và những cung đường đầy nắng
Đà Lạt những ngày này buồn lắm chứ, buồn héo hắt tim gan. Một
gã trai không ưa sướt mướt bỗng rơi vài chuỗi xúc cảm ẩm ương không tả xiết. Phải
đi thôi, phải tìm cho ra em, cho những tháng ngày bình yên ấy...
"Mimosa vàng trong chiều rất xanh
Đà Lạt buồn không khi em một mình
Cuối con đường về bước chân lặng lẽ
Anh về đâu cuối cuộc hành trình?"
(Cao Cẩm Vân)
Đà Lạt buồn không khi em một mình
Cuối con đường về bước chân lặng lẽ
Anh về đâu cuối cuộc hành trình?"
(Cao Cẩm Vân)
Quán cũ, người cũ, và những câu chuyện cũ...
Tôi ngồi lặng hồi lâu trước hai ly cafe đã nguội ngắt trong
cái hơi lạnh giá buốt của sáng Đà Lạt vắng người qua lại. Thành phố mùa
này đẹp hơn thường lệ, những con đường trồng mimosa đang mùa bung nở. Những
nhành hoa mang sắc vàng xếp lại với nhau và trải dọc lối đi dẫn vào căn nhà nhỏ
với khuôn viên xinh xắn như những dải nắng mơ màng, vàng ươm ấm áp xua đi phần
nào cái lạnh của Đà Lạt trong một sớm nhiều mưa thế này. Lạ! Tôi vốn gắn bó với
nơi này như là máu thịt và cũng chẳng bao giờ cảm nhận được cái lạnh buốt nhói
khi nhìn vào những nhành mimosa mang sắc vàng ấm áp. Vậy mà bây giờ, nhìn
mimosa vẫn thấy lạnh run, cái lạnh len lỏi lùa qua lớp áo khoác đã kéo cao kín
mít, lan xuống ngực rồi cứ mơn man ở đó mãi không đi. Tôi thoáng rùng mình, hay
tại xa Đà Lạt lâu quá? Đâu có, mỗi đợt công tác hay xuống Sài Gòn chạy tin viết
bài cùng lắm chỉ năm mười ngày, tôi lại về đây để khám phá lại mình...
- Anh ơi!
Tôi bất giác ngẩng đầu, nụ cười chân phương của cô bé phục vụ
bàn chợt kéo tôi ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn.
- Sao anh gọi hai ly cafe khi đi một mình?
Tôi ngó quanh, thì ra quán chỉ còn lại tôi sau màn mưa đã dứt
từ lâu và trời bắt đầu hửng lên ánh mặt trời. Đà Lạt bốn mùa vẫn vậy,
thời tiết dễ chịu dù thay đổi liên tục trong ngày. Cầm theo bao thuốc và từ từ
đứng dậy, tôi ngẫu hứng cười một cách vô thức:
- Tôi sẽ kể cho cô nghe sau!
Nói đoạn tôi bước ra khỏi quán, bất chợt vỡ ra điều gì từ câu
hỏi mình từ chối trả lời ban nãy, tôi lắc đầu tự cười mà thấy lòng trống trải.
- Thì ra... mình thiếu vắng.
Tôi trở về với con đường ngập trong sắc vàng của mimosa, con
đường không quá dài nhưng tản bộ hết con đường đó trước khi bước vào nhà trong
những lúc mệt mỏi, tôi thấy lòng mình nhẹ lại. Đã là quá trưa, vạt mưa đi qua
nhường chỗ cho những tia vàng trong mỏng mảnh. Màu nắng hòa chung khiến sắc
vàng mimosa thêm phần trong trẻo, đẹp đến ngây người. Tôi chợt nhận ra từ rất
lâu, có một người thay tôi yêu màu sắc của những bông mimosa ấy. Còn tôi, yêu
cô ấy bằng tình yêu đã từng dành cho mimosa của những ngày tháng cũ nhưng khác
hơn, cũng trong trẻo nhưng nồng nàn hơn.
Những ngày rảnh rỗi tiếp theo tôi không đến quán cafe quen
thuộc ấy, ngại người ta thắc mắc sao đi một mình mà vô tình gọi hai cafe, ngại
cái nhìn đăm đắm của cô bé phục vụ bàn, ngại câu chuyện bỏ ngõ phải lôi ra
kể lại,... Tôi ở nhà, trong căn gác có gắn chiếc loa con con chỉ phát nguyên nhạc
Trịnh, giọng Hồng Nhung vờn ca từ trong như nước, mỏng, nhẹ mà sao siết lòng
người đôi lúc đến quặn đau. Vẫn pha hai ly cafe theo thói quen, cho một người,
tôi đợi...
Tôi bề ngoài hay cố tỏ ra là một kẻ sôi nổi nhưng
khi một mình lại lộ rõ những thói quen của một người hướng nội. Nhạc Trịnh đã
đưa tôi đến bên em và không hiểu cớ gì, đột nhiên hờn dỗi rồi xa nhau. Những
ngày về không có em đi cạnh trên con đường ngập mimosa vàng, đã, đang và có lẽ
sẽ trôi tuột qua vô định...
3 năm trước...
Huế, gác Trịnh, quán mới, người mới và những câu chuyện mới...
Tôi có một ngày vi vu Huế trong chuyến công tác ngắn ngày.
Nghe giới thiệu từ người bạn về Gác Trịnh, cái tên nghe hơi hoài cổ thu hút tôi
tắp lự. Tôi đến Gác Trịnh một chiều tháng bảy Huế mưa dầm. Một quán cafe, à
không, là thế giới của Trịnh. Tôi bắt đầu mối lương duyên với nhạc Trịnh từ đó,
vì một cô nữ sinh mới tốt nghiệp cấp 3, thật lạ! Có lẽ lương duyên với những
con người đến trong cuộc đời luôn được tạo hoá sắp đặt một cách ngẫu nhiên nên
thường lạ, và phải chăng khó bền?
Tôi, một gã phóng viên lang thang cùng trời cuối đất, đến Huế
bao lần rồi vẫn không thể quen với chất giọng của những người dân nơi này.
Vậy mà gặp em, người con gái đẹp nguyên sơ, đúng cái chất dịu dàng của Huế, tôi
không cảm thấy khó khăn khi nghe cái chất giọng đặc trưng ấy vì nó rất nhẹ. Một
điều lạ hơn, em có mặt tại nơi này, một cô bé tuổi đời còn rất trẻ đến một chốn
dành cho những kẻ từng trải, phiêu lãng, và cô đơn. Tôi bấy giờ cô đơn thật. Nhận
ra sự lạ nhờ bộ áo dài đồng phục cô gái ấy mặc, tôi hỏi lơ đễnh khi đứng cạnh
em ở ô cửa kế bên hướng xuống con phố nhỏ:
- Cô bé còn đi học sao?
- Đây là lần cuối cùng em mặc bộ áo dài này. Cuối tháng vô Đà
Lạt để chuẩn bị nhập học.
Mắt tôi sáng rỡ, không hiểu sao mình hào hứng lạ kỳ.
- Cô bé thích nhạc Trịnh sao?
- Mẹ em hát nhạc Trịnh chỉ thua Hồng Nhung chút thôi. Quen rồi,
từ năm lên ba dù chưa mấy hiểu. Không nghe là buồn lắm.
Chúng tôi bắt chuyện với nhau như thế và nói quên mệt về Trịnh,
về cuốn sách nổi tiếng mới ra... Mãi chiều, tôi mới rời đi cho kịp chuyến bay
cùng số điện thoại và lời nhắn để lại:
“Nhớ gọi cho anh khi vào đến nơi!”
Tôi bất chợt nhận ra, người ta đến đây còn để quên buồn và
tìm tri kỷ.
Tôi trở về Đà Lạt, bắt tay vào trang trí lại căn gác nhỏ đã bỏ
bụi từ lâu. Góc nhỏ đó trong nhà, lúc còn ở Việt Nam mẹ tôi thường đứng ngóng
trông ra cung đường ngập nắng hoà cùng sắc hoa mimosa như mơ, như thực phía
ngoài căn nhà nhỏ. Mẹ đã dành cả cuộc đời để trông ngóng người cha bội bạc
của tôi. Ông cũng yêu mimosa nhưng cái sắc vàng mơ của loài hoa ấy, tình
yêu, sự hi sinh của mẹ và của cả chị em tôi vẫn không kìm được ông - con
ngựa bất kham thích chạy theo những cuộc tình mới. Tôi để chị đón mẹ sang Pháp
một phần vì những nụ cười buồn luôn thường trực trên môi. Tôi đi nhiều, sợ mẹ một
mình lại ám ảnh hơn về miền dĩ vãng không vui.
Tôi thay những đĩa nhạc mẹ hay nghe, chiếc loa được tút tát lại và thay đổi vị trí, để ở góc căn gác bên dưới ánh đèn vàng ấm áp. Mẹ cũng thích nhạc Trịnh nhưng là Khánh Ly của những ngày quá vãng. Còn em thích Hồng Nhung, ngọt ngào và đằm thắm hơn, hợp với em hơn.
Tôi thay những đĩa nhạc mẹ hay nghe, chiếc loa được tút tát lại và thay đổi vị trí, để ở góc căn gác bên dưới ánh đèn vàng ấm áp. Mẹ cũng thích nhạc Trịnh nhưng là Khánh Ly của những ngày quá vãng. Còn em thích Hồng Nhung, ngọt ngào và đằm thắm hơn, hợp với em hơn.
Em tìm đến vào một sáng Đà Lạt mưa lất phất, mùa mimosa chưa
kịp phai sắc. Tôi thấy em ngỡ ngàng đứng trước cổng nhà, còn tôi, ngỡ ngàng trước
em - người con gái tôi mới chỉ gặp một lần duy nhất ấy sao mà thân thương lạ. Vẫn
cái chất giọng Huế ngọt ngào đặc trưng thoảng qua như gió, vẫn cái ánh mắt
trong trẻo đựng chứa cả một trời thương. Tôi đón em trong vòng tay vội, ngỡ như
tình yêu chỉ chờ có cơ hội này để được lên tiếng. Nỗi nhớ mơ hồ chất chứa bấy
lâu bỗng được dịp vỡ òa, bất ngờ như một sớm ở Đà Lạt, mở cửa tản bộ ven con đường
nhỏ mà lóa mắt trước sắc vàng mimosa đã bung tỏa tự bao giờ.
Em yêu luôn mimosa kể từ sáng đó. Thấm thoát cũng ba mùa
mimosa kể từ ngày tôi được cầm tay em, tại chốn này, trên những đồi thông bạt
ngàn gió, dưới thung lũng tình yêu có biết bao cặp mắt nhìn nhau sóng sánh men
tình, bên thác Italy đẹp nguyên sơ, hoang dại và trên cả cung đường này nữa,
cung đường đầy nắng ngập cả sắc vàng mimosa... Màu hoa cả tôi, cả gia đình tôi,
cả em đều rất mực yêu thương. Rốt cuộc nó đã chẳng đem lại hạnh phúc cho mẹ
tôi, còn với tôi, có lẽ nào cũng không thể được?
Lúc mới quen em, tôi không có ý định cho em biết về những hồi
ức không đẹp nhuốm vàng như sắc mimosa trước cổng nhà, ấy vậy mà không giấu được.
Em không ép, là tôi đã tự khai sau những câu hỏi nhắc nhớ đầy chủ ý.
- Ngoài anh ra còn có ai thích mimosa đến vậy?
- Có!
- Ai vậy anh?
Tôi chặn câu hỏi của em bằng một nụ hôn bỏng rát, không hiểu
sao nước mắt tự nhiên ào ra mặn đắng. Tôi nghe lòng mình nhẹ lại, đã bao lâu
tôi không có một chốn để tim mềm yếu, hốc mắt như lõm sâu hơn vì mệt mỏi, đôi
chân lang bạt làm căng ra những xúc cảm vốn vẫn cần để dung hòa, thỏa hiệp cùng
nỗi cô đơn.
- Sao anh lại khóc? - Em hỏi, đôi mắt yêu
thương làm tôi mềm yếu. Tôi ghì chặt em hơn, khe khẽ thì thầm:
- Người đó đã bỏ tuổi thơ anh dù... ông ấy từng yêu cái chốn
này và mimosa một cách cuồng si!
- Em... sẽ không làm như thế!
Tôi tin câu nói đó của em, hoàn toàn tin tưởng, chỉ tại tôi
ngây dại, cứ vô tình đẩy em rời xa mãi. Lúc này tôi hoang mang, sợ, rất sợ...
Em bắt nhịp thói quen cũ trong căn gác nhỏ nhà tôi. Chiều lên
giảng đường về, em hay thích đứng cạnh ô cửa duy nhất trong căn gác nhỏ ngập
ánh đèn ấm áp, nhâm nhi ly cafe tôi pha sẵn, nghe Hồng Nhung hát Trịnh và... hướng
mắt chăm chăm ra con đường trồng dọc rất nhiều mimosa ấy. Tôi bất giác thấy sợ.
Bóng dáng ấy của mẹ nhiều năm trước luôn gợi nhắc đến sự chia lìa, gia đình tôi
đã tan đàn xẻ nghé vì cái thứ cha gọi là tình yêu với một người đàn bà khác, để
mặc mẹ tôi vật lộn với khổ đau và chị em tôi bơ vơ, lạc lõng. Những lúc thấy em
như vậy, tôi thường ôm chầm em từ phía sau với cái tâm thế của một đứa trẻ vừa
giành giật được đồ chơi của người khác và ngay lập tức lo sợ nó sẽ không còn là
của mình. Thực sự nó hơi nực cười nhưng không dưới một lần tôi thấy mình như vậy.
Chợt nhận ra dù có trưởng thành và từng trải cách mấy thì trước tình yêu, mình
vẫn là một đứa trẻ ngây dại không hơn, không kém.
Dường như em luôn cảm thấy nỗi lo sợ của tôi và thường biết
cách thu mình vào bé bỏng để tôi vỗ về. Tôi có thể đoán ra vì khách quan mà nói
trong nhiều mối quan hệ, em là một cô gái bản lĩnh. Phải, bản lĩnh và cá tính
vô cùng. Những người con gái như em, tôi biết nhiều, đồng nghiệp của tôi phần
nhiều như thế nhưng tôi không gắn bó cùng ai. Họ có đủ cả, nhan sắc, sự nghiệp,
sự từng trải và hiểu thấu... vấn đề nằm ở nơi tôi, dù cùng song hành nhưng tôi
lại không thể nắm bắt họ, đã không dưới một lần tình cảm tan vỡ theo cách
đó. Chỉ có em là người duy nhất cho tôi cảm giác an toàn, có thể gắn bó bền chặt.
Thật lạ! Một người đàn ông tìm cảm giác an toàn trong vòng tay người phụ nữ
mình yêu. Tình yêu vẫn luôn là những điều lạ kỳ được tạo hoá sắp đặt. Và tôi,
đã thôi tìm lí do cho những điều kỳ lạ đó.
Cuộc đời gió giông cho tôi cái vẻ ngoài từng trải và ương ngạnh
nhưng cả một quãng tuổi thơ rất dài đã khứa trong tim tôi một rãnh sâu không gì
bù đắp nổi. Tôi vẫn luôn luôn yếu mềm và sợ hãi như đứa trẻ trong thế giới của
riêng mình. Nỗi sợ hãi đó cả mẹ tôi, cả chị tôi đều không thể khỏa lấp dù có cố
gắng cách mấy đi chăng nữa. Sao có thể khi chính họ cũng như tôi, luôn gồng
mình để che đi nỗi sợ hãi ẩn sâu mà an ủi người bên cạnh: "Đừng
sợ!" - Một câu nói vô tác dụng khi chính họ chẳng thể xoá đi nỗi sợ
hãi của bản thân mình.
Duy chỉ có em xóa được nỗi sợ hãi trong tôi. Có lẽ em can đảm
hơn tôi tưởng tượng. Hoặc chăng tuổi đôi mươi em may mắn không để bất cứ nỗi sợ
hãi nào xâm chiếm quá lâu nơi mình nên cái cách em nói tôi: "Đừng sợ!" cũng
tự nhiên thuyết phục hơn rất nhiều. Và quan trọng hơn, tôi yêu em, vậy mà...
Đúng thật người ta thường chỉ nhận ra sự quan trọng của một
người khi người đó, bằng cách này hay cách khác không còn bên ta nữa.
Bao năm lang bạt, Đà Lạt vẫn là chốn ẩn mình mỗi khi lòng tôi nổi gió giông. Ấy vậy mà giờ đây, tôi chẳng thể tìm thấy chút bình yên trên những cung đường đầy mimosa và nắng gió. Một con tim hẫng hụt, những giận hờn chẳng đáng có ở một mối tình như tôi và em đang có.
Bao năm lang bạt, Đà Lạt vẫn là chốn ẩn mình mỗi khi lòng tôi nổi gió giông. Ấy vậy mà giờ đây, tôi chẳng thể tìm thấy chút bình yên trên những cung đường đầy mimosa và nắng gió. Một con tim hẫng hụt, những giận hờn chẳng đáng có ở một mối tình như tôi và em đang có.
Gió vẫn reo vui, mimosa vẫn vàng đượm ươm màu nắng, tôi chỉ
thấy trong những hình ảnh đó rất nhiều kỷ niệm của em. Và buồn. Và nhớ...
Tôi mê mải với những chuyến công tác. Những ngày em phải
tự pha cafe trong căn gác nhỏ, nghe Trịnh một mình, bất giác nỗi buồn cứ
thế dày lên. Một tuần, rồi hai tuần, có khi hơn tháng trời tôi xa em, xa Đà Lạt,
không kịp chỉ em thấy màu mimosa mới chớm trong mùa ấy.
Tôi lên bản sâu, điện thoại phải xuống rất xa mới có thể bắt
sóng. Em hiểu tôi lắm, không trách cứ gì. Cái hôm tôi chính thức kết thúc đợt
công tác triền miên ấy và trở về Đà Lạt, màu mimosa đã vàng rợp con đường dẫn
vào căn nhà nhỏ. Em ôm tôi và bất chợt khóc nấc. Thì ra những ngày dài nhớ
nhung cũng có thể khiến cho một con tim đầy can đảm trở nên mềm yếu. Tôi thấy
tim mình run lên trong vòng tay ôm ấm áp. Thì ra, là tình yêu...
Tôi hẹn em một buổi picnic trong thung lũng. Chốn ấy em vẫn
thường tung tăng cùng đám bạn những ngày tôi vắng Đà Lạt. Em cười rất ngọt khi
đó là buổi hẹn hò sau gần nửa năm trời. Vậy mà sáng hôm ấy, tôi lại nhận lịch
chạy sự kiện dưới Sài Gòn, cùng xuất phát với một nữ đồng nghiệp khác. Tôi gọi
cho em, giọng nói vẫn rất nhẹ ở bên kia đường dây nhưng tôi biết, em đang buồn
lắm.
Đồng nghiệp hẹn tôi 9h sáng ở khu Trung tâm thành phố. Tôi
không phải người nắm lịch cụ thể nên không thắc mắc gì. Ai dè phải chờ, cô ấy
ngồi lì trong tiệm làm tóc hơn hai tiếng đồng hồ, tôi không nghĩ công việc làm
đẹp của phụ nữ tốn nhiều thời gian như vậy. Chẳng biết làm sao, cô ấy là phóng
viên lên hình trong sự kiện sắp tới, tôi đành chờ, vừa hối hận khi không hỏi rõ
để lỡ buổi hẹn cùng em. Tôi đã nói tôi sẽ khởi hành ngay sau lúc gọi điện cho
em, thành thử tôi vô tình dối trá. Buổi hẹn không chỉ có riêng em mong ngóng.
Cuối cùng cũng xong, tôi nén lòng để bật ra một nụ cười nhẹ
nhõm khi đón đồng nghiệp trên chiếc Vespa. Một bóng hình quen thuộc trên chiếc
xe màu đỏ tiến lại gần, là em. Tôi bối rối không biết nên làm sao khi đối mặt
cùng em trong khi sau xe tôi, một nàng phóng viên đẹp sắc sảo, cười duyên dáng
quá ư tình tứ. Mắt em hơi cụp và phóng xe vụt đi, tôi thấy tim mình nhói nhưng
không biết làm sao.
Điện thoại của sếp vừa kịp đến:
“Đã khởi hành chưa?”
Kết thúc công việc vừa xong, tôi điện thoại liên tục cho em
nhưng không có người bắt máy. Tức tốc trở về Đà Lạt trên chuyến bay gần nhất,
lục tung mọi ngóc ngách quen thuộc để tìm em nhưng cũng không có tung tích gì.
Đợt thi học kỳ vừa kết thúc, mấy cô bạn thấy tôi hỏi thăm, nói em về Huế rồi,
không nói năng hay nhắn nhủ điều chi, lỡ luôn cả buổi liên hoan chia tay cùng lớp.
Đợt nghỉ bù sau những chuyến công tác triền miên không làm
tôi phấn chấn như tưởng tượng. Em không chịu bắt máy, khoá tài khoản facebook
và tuyệt nhiên không để hé cho tôi biết tung tích gì. Tôi lang thang qua mọi
góc kỉ niệm, những đồi thông vẫn vi vu gió bạt ngàn, thác Italy đẹp nguyên sơ
và hoang dại, mimosa vẫn trải vàng những cung đường đầy nắng. Tôi bắt đầu những
ngày nghe Trịnh một mình, pha hai cafe mỗi chiều nhạt nắng, lặng nhìn mimosa và
nhớ em da diết. Những buổi chiều tôi dẫn em tản bộ trong thung lũng, nắm tay
nhau qua con đường nắng trồng rất nhiều mimosa dẫn vào căn nhà nhỏ, em thích nhặt
những nhành mimosa bị gió lay rụng, đặt chúng vào lòng bàn tay nom như đốm nắng
nhỏ, ấm áp vô cùng rồi hữu ý thổi bay. Tôi thường cười trước cách em hạnh phúc
vì những điều nhỏ nhặt. Cô gái nhỏ lạc quan và luôn luôn biết cách xua đuổi nỗi
buồn ấy, vì tôi, chắc đã khóc mất rồi.
Đúng một tháng trở về Đà Lạt sau đợt công tác, đúng một tháng
em về Huế và xa tôi, tôi nghe nỗi nhớ không còn trôi tuột như gió thoảng mà đọng
thành hạt. Những sớm Đà Lạt nhiều mưa lạnh lẽo lạ thường hay những đêm không ngủ
được, nhiệt độ xuống thấp mà lồng ngực tôi nóng ran lên, bồn chồn không yên được.
Tôi quyết chí về Huế tìm em, không thể tiếp tục những tháng
ngày lờ lững trôi vô định, mỏi mệt, chán chường. Bỗng nhớ câu thơ của Cao Cẩm
Vân trong một chiều nhạt nắng:
"Mimosa vàng trong chiều rất xanh
Đà Lạt buồn không khi em một mình
Cuối con đường về bước chân lặng lẽ
Anh về đâu cuối cuộc hành trình?"
Đà Lạt buồn không khi em một mình
Cuối con đường về bước chân lặng lẽ
Anh về đâu cuối cuộc hành trình?"
Đà Lạt những ngày này buồn lắm chứ, buồn héo hắt tim gan. Một
gã trai không ưa sướt mướt bỗng rơi vài cái chuỗi xúc cảm ẩm ương không tả xiết.
Phải đi thôi, phải tìm cho ra em, cho những tháng ngày bình yên ấy...
Vé tàu đã được đặt sẵn, tôi vẫn pha hai cafe trong căn gác nhỏ,
cho một người, tôi đợi. Sắp hết mùa mimosa rồi, em cần thấy kịp trước lúc những
bông mimosa nhạt màu rồi mất hết. Đã không kịp nắm tay em khi mùa mimosa mới chớm
thì nhất định phải kịp cùng em thấy những nhành hoa cuối cùng. Một khoảnh khắc
mà tôi nhất định phải nắm bắt, nhất định!
Tôi rời nhà lúc sương còn chưa tan hết, cái lạnh như
ngàn mũi kim chích lên da những vệt nhói buốt. Màu mimosa trước cổng mờ
nhòa trong sương sớm, hương cafe vương vất đâu đây, tôi thấy lạ và dụi mắt lần
nữa. Bóng em tiến dần lên con dốc đầy mimosa ngập trong sương sớm, và mỉm cười.
Tôi lại đón em như cái sớm cách đây ba năm trước, hờn giận nào rồi cũng sẽ qua,
miễn tim còn muốn yêu, thật nhiều...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét