Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023
Truyện ngắn Đào Thu Hà: Phận gió
Hân tỉnh dậy vào lúc gần sáng. Từ bao lâu rồi chẳng nhớ, cô
thường thức dậy vào tầm này. Hình như là từ ngày Kiên rời làng. Có thể là từ
khi chị Hiên đi lấy chồng. Mà có khi xa hơn nữa, từ buổi sáng giật mình tỉnh dậy,
quờ tay sang kế bên ôm mẹ chỉ thấy lặng ngắt, trống trơn. Từ ấy, những sớm lễnh
loãng thứ ánh sáng mờ đục lọt qua ô cửa sổ, chỉ thấy tiếng ho khan của cha là
rõ nét, trầm đục, nghe tức căng lồng ngực, rấm rứt như cố nén mà chẳng được.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét