Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023
Truyện ngắn Hồ Xuân Đà: Mảnh vỡ
Nằm trên cái võng cả mấy tháng nay rồi, bà Lượm ngày một tiều
tụy hơn, cái căn bệnh K, đã quằn thân xác bà chỉ còn như bộ xương khô. Xạ trị
xong rồi hoá trị, cứ mỗi lần vô toa thuốc là bà lại nôn thốc nôn tháo, chẳng ăn
được gì, mới chỉ hơn năm mươi tuổi, có ngờ đâu căn bệnh quái ác mà xã hội thế kỷ
hai mươi mốt này người ta bảo nhau là án tử. Bà cũng sợ lắm chứ, sợ đến phát
khóc, muốn la lên, muốn than thở, nhưng bà còn đứa con gái đang ở tuổi gả chồng,
bà chưa yên, bà chỉ còn mỗi nó, bà cần phải gả nó trước khi theo chồng và hai
thằng con trai đang đợi bà ở bên kia. Bà cố gắng uống từng ngụm sữa, từng hớp
nước yến mà nước mắt như chợt trào ra.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét