Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023
Truyện ngắn Nguyễn Lê Vân Khánh: Một giai điệu
Truyện ngắn Nguyễn Lê
Khó lòng hiểu được vì sao anh lại có thể nhớ Lâm. Không phải
kiểu nhớ có chất liệu tình cảm, mà là kiểu rất hiển nhiên và hiện thực. Không bao
giờ anh có thể đau lòng vì kiểu nhớ đó. Như thể có một con chuột nhắt nấp đâu
đó trong góc nhà, thỉnh thoảng nó diễu qua lúc anh đang đọc sách, nấu ăn, xem
ti vi. Anh chẳng có thể làm gì khác ngoài việc quan sát. Thực tế mà nói, con
chuột cũng chẳng làm phiền gì đến anh, ngoài việc thỉnh thoảng nhắc nhớ về sự
có mặt của nó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét