Thứ Tư, 31 tháng 5, 2023

Ván cờ định mệnh

Ván cờ định mệnh

1. Vũ Mật vừa được bổ nhiệm giữ chức phó ban. Cấp phó, nhưng nhìn vào cơ cấu, ghế trưởng ban kê sẵn, chờ ngồi. Đấy là theo quy hoạch mang tính tiệm tiến. Còn Vũ Mật tự thấy phải với lên cao hơn. Cần có sự tác động từ nhiều phía… Phải đi tắt, đón đầu, nắm bắt thời cơ… Tất cả nằm trong một thế cờ quyền lực. Vũ Mật đang đi một nước cờ, ít nhất là phải lọt vô ghế phó Giám đốc sở…
Ngày nào cũng vậy, Hai Mật bước vào phòng làm việc với vẻ ung dung, thư thái. Nét mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì hệ trọng. Đôi mắt màu nâu nhạt, lúc tinh anh, lúc lại lơ mơ nghĩ ngợi đâu đâu. Là người biết kiềm chế cảm xúc. Nhìn qua đố biết thật hay diễn?
Vũ Mật vẫn giữ nề nếp làm việc đến công sở đúng giờ. Ngồi vào ghế làm việc nghiêm chỉnh. Chăm chú như mọi công chức mẫu mực. Cô văn thư Kiều Loan vốn miệng lưỡi tía lia cũng phải rón rén từ xa đánh tiếng:
– Thưa sếp… Xin sếp chữ ký.
Chẳng cần nói năng gì, anh cầm cây viết, ký đánh… roẹt.
Nhà văn Trần Đắc Hiển Khánh
Người ta bảo, chữ ký là nết người. Chữ ký thể hiện con đường thăng tiến. Làm sếp là “thợ ký”, ký sao cho thật “oách”. Hai Mật nhớ lại cái ngày mới được đề bạt, tập chữ ký lại là khó nhất. Ngồi vào bàn làm việc là ký, ngồi họp cũng ký. Rảnh lúc nào ký lúc ấy. Từ khi được “bôi trơn”, chữ ký có giá hơn. Những chữ ký được “bôi trơn đậm”, giá trị càng đậm.
Hội nghị nào hầu như cũng một bài “ditcua” có sẵn. Đều lưu loát, rổn rảng… Báo cáo cần gì viết mới. Bản cũ trong máy, sửa ngày tháng, số liệu thích hợp, thành mới toanh. Báo cáo nào cũng: “Nhìn chung tiến bộ…”. “Tuy nhiên cần khắc phục…”. “Kết luận triển vọng đi lên”. Hội nghị nào cũng quan trọng. Công việc nào cũng “cần giải quyết ngay”. Rồi việc khác ập đến. Việc mới thành việc cũ, để đó… Kỳ họp sau bàn tiếp.
Hai Mật đã quen với guồng máy vận hành như thế. Cứ bảo công việc bây giờ nhiều áp lực lắm. Nhưng người chớ phải máy móc đâu mà áp với lực. Việc nhà nước nhiều như nước, biết sao cho hết. Hôm nay chưa xong thì mai làm tiếp. Cứ làm theo đúng chỉ thị, nghị quyết cấp trên, theo đúng hướng dẫn. Mọi việc đã có người nghĩ thay. Tà tà rồi cũng đến đích. “Vắng chiếu dịch lên”, cứ thế tiệm tiến…
Hai Mật thấy bản thân mình, điều gì cần cũng có rồi. Nhà cửa đàng hoàng. Miếng ngon chẳng thiếu. Hội nghị tiệc tùng hoan hỷ liền liền. Đình đám, nhậu nhẹt, chơi bời đủ mùi, đủ kiểu. Đánh cờ là trò chơi giải trí thú vị. Chơi cờ đã lấp đầy thời gian trống. Hết giờ làm việc, chơi cờ. Trong giờ làm việc, ra ngoài chơi vài ván cũng chẳng sao. Họp hành, báo cáo, hội ý… Toàn những việc quan trọng của sếp.
Đành rằng chơi cờ là thú vui giải trí. Nhưng phải có ăn thua mới nỗ lực, mới hứng thú. Càng chơi càng hấp dẫn. Tiến trình từng ván cờ đi vào bữa ăn, giấc ngủ. Tại sao ván ấy thua, ván kia thắng? Mê lắm. Càng đánh lớn, càng hưng phấn, càng muốn chinh phục đỉnh cao. “Thuyền to, sóng to”. Đánh cò con buồn thiu. Chỉ một quân cờ thành triệu phú, tỷ phú, sao không ham. Đó là những yếu tố gây nghiện.
Đầu giờ làm việc. Cô văn thư Kiều Loan vào báo cáo về cuộc họp xoá đói giảm nghèo của liên ngành ngày mai.
Hai Mật lật mở tập giấy cô văn thư đưa, hỏi:
– Mỗi hộ kỳ này được trợ cấp bao nhiêu?
– Dạ, năm triệu mỗi hộ để hỗ trợ vốn sản xuất.
Tay vẫn lật mở tập báo cáo, Hai Mật lại chợt nghĩ đến ván cờ mình vừa thắng năm trăm triệu hôm qua, hỏi một cách vô thức:
– Có tiền mặt cấp ngay không?
– Làm gì có ngay được. Sếp ký xong, trình uỷ ban… Rồi… chờ, chưa biết bao giờ mới có tiền.
– Được rồi. Để báo cáo đây.
Hết giờ làm việc ra về. Thấy bóng mình thấp thoáng trong cửa kiếng, bất chợt Hai Mật nhớ đến tấm tôn rỉ sét ở trụ sở ban tự quản đã làm xước tay chảy máu, còn sẹo đến giờ.
2. Ngày đầu giải phóng, ngôi nhà của Hội đồng Dư được dùng làm trụ sở của Ban tự quản phường. Ngôi nhà cũ, tường xây tróc lở. Cánh cửa gãy bản lề xã ra nghiêng ngả. Cửa chính phải che bằng mấy tấm tôn rỉ sét.
Cu Mót làm liên lạc cho Ban tự quản. Có thể nói đây là cơ quan đầu tiên Hai Mót thoát ly gia đình. Ngày ấy Hai Mót có đôi mắt sáng linh lợi. Cười nhe cái răng khểnh, ngồ ngộ dễ mến lắm. Là người nhanh chân nhẹ miệng, Hai Mót được sai vặt bất cứ việc gì. Từ việc đưa giấy tờ mời họp đến kêu nước uống. Cả việc quét nhà rửa ly chén… đều làm một cách tự giác, hồn nhiên như ba má sai ở nhà.
Cu Mót được ông giáo Ba đổi cho cái tên Vũ Mật nghe ngọt như tên Vũ Đường của cha mình.
Lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ áp tải nghi phạm, Hai Mót được ghi tên trong danh sách: Đồng chí Vũ Mật.
Hai Mót loay hoay mãi mới mặc được bộ đồ quân giải phóng. Mọi người ngắm nghía:
– Cu Mót… Ủa, Vũ Mật… oách ha!
Hai Mót cười ngượng ngập để lộ cái răng nanh thật dễ thương.
Dù sao thì cái tên mới, bộ đồ mới cũng làm cho Hai Mót chững chạc hơn. Ít ra thì những người gọi là phạm nhân hôm ấy cũng thấy… ngán. Trong số “phạm” có một người quen của Hai Mót. Đó là ông giáo Ba, người đã đổi tên Mót thành Mật. Ông giáo Ba có gương mặt sáng, nụ cười hiền. Bọn trẻ trong xóm rất thích nghe ông kể chuyện Lục Vân Tiên với Tam Quốc chí…
Nghe nói ông giáo Ba đã từng theo kháng chiến. Rồi hoàn cảnh gia đình sao đó nên bỏ vào thành dạy học. Ông bị bắt lần này vì “thành phần nghi vấn”. Nhà ông có cả một tủ sách cũ. Nhiều cuốn nghi là “có vấn đề”.
Ngồi trên xe lúc ấy, ông giáo Ba vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, có phần suy tư đôi chút. Xe dừng lại ở cổng trại giam. Mặt ông giáo Ba nhăn nhó, tỏ vẻ khó chịu. Ông nói nhỏ với người trưởng đoàn dẫn phạm. Anh ta nghiêm nét mặt, nói: “Không ai được rời đoàn”. Hai Mót hỏi, mới hay, ông giáo xin đi tiểu. Người trưởng đoàn nói nhỏ: “Lỡ ổng chạy trốn thì sao?” Hai Mót nhanh nhẹn, đứng nghiêm chỉnh:
– Báo cáo, để tôi dẫn ổng đi.
Vừa nói, Hai Mót vừa ngoắc tay cho ông giáo Ba đi theo.
Quần áo chỉnh tề, súng khoác bên sườn, Hai Mót đứng canh cho ông Ba đi đái. Bên vũng nước đọng lớp nhớp, vỏ trái cây, rác rưởi bốc mùi hôi, Hai Mót vẫn đứng nghiêm chỉnh. Ông giáo Ba vẻ khoan khoái vì làm xong việc bức xúc.
Hai Mót nhớ mãi lần đi công tác đầu tiên ấy.
3. Sau một tháng ở trại giam, ông giáo Ba có người bảo lãnh, được trả tự do. Ông là người đằng mình được cử vào hoạt động nội thành.
Thay vì phải đi làm thuỷ lợi, ông giáo Ba được cử dạy bổ túc văn hoá. Ngoài giờ trên lớp, ông giáo Ba kèm cặp riêng cho Hai Mót rất tận tình. Trụ sở ban tự quản thành lớp học của hai thày trò. Thầy có cách dạy đặc biệt dễ hiểu, nhớ lâu. Dạy mười chữ số đầu trong hệ thập phân. Thầy giảng giải thêm: “Số 1, số 0/ Hai số bé nhất/ Vì biết đoàn kết/ Biết sát vai nhau/ 1 trước 0 sau/ Hoá thành lớn nhất”. Từ đó rút ra tính “nguyên tắc”, tính “kỷ luật” và “tinh thần đoàn kết” của những con số. Lúc nghỉ ngơi, thầy còn dạy trò đánh cờ. Thầy bảo, chơi cờ là việc rèn luyện cách điều binh khiển tướng. Nó như một thứ “văn minh quyền lực”!
Người thầy thứ hai của Hai Mật là một giảng viên chính trị. Thầy Lê Tân dạy môn triết học. Dáng vẻ thầy rất nghiêm trang, phong cách của những công chức thường gặp. Với giọng hào sảng và hùng biện, thầy nói về các chủ nghĩa “thông như văn sách”. Và coi những người nêu lý thuyết ấy như những “giáo chủ”. Lớp trẻ Hai Mật học thuộc như vẹt những điều thầy dạy. Hầu hết học trò của thầy trở thành những “con chiên ngoan đạo”.
Ông Vũ Đường, ba của Vũ Mật là người “có máu mặt”, một đại gia mới nổi ở vùng này. Thầy Lê Tân là chỗ quen biết với gia đình ông Vũ Đường. Thầy giành rất nhiều ưu ái cho Hai Mật. Thầy bầy mẹo, chỉ ra những chỗ cần chép trong sách để trả bài đạt điểm cao. Rồi những chiêu học bài mau thuộc. Đặc biệt là những bài làm mẫu mà thầy là người ra đề. Hai Mật đạt kết quả xuất sắc trong kỳ thi mãn khoá. Kết quả học tập vào loại giỏi. Với tấm bằng đỏ chói, hãnh diện về địa phương.
Quan hệ giữa ông Ba Đường và thầy Lê Tân càng thân thiết hơn nhất là từ khi ông Lê Tân về làm sếp lớn ở tỉnh nhà. Câu chuyện của họ bây giờ cụ thể hơn chớ không còn là vấn đề triết học cao siêu. Thân tình kiểu: “Ông giúp tôi, tôi giúp ông”. Nghĩa là đôi bên cùng có lợi. “Có đi, có lại mới toại lòng nhau”. Vòng tròn khép kín ấy thiết lập từ lúc nào không hay. Hai Mật thấy mình được ưu ái là lẽ thường tình. Ngay như cái bằng Đại học chính trị của Hai Mật được nhận như một lẽ đương nhiên. Vậy là đủ “chuẩn”…
Dần dà, Hai Mật có dịp làm việc và tiếp xúc trực tiếp với thầy Lê Tân. Nhận thấy giữa lời nói và việc làm của thầy trái ngược nhau.Trước những việc phức tạp hoặc những tranh luận thầy chỉ ngồi yên. Bề ngoài tỏ vẻ suy nghĩ chín chắn, biết lắng nghe. Thực ra là một cách dấu mình, một kiểu “ngậm miệng ăn tiền”. Bất đắc dĩ phải tỏ thái độ, thường nghiêng về số đông hoặc cực tả. Tạo sự an toàn. Nước đôi để giữ thế thủ. Có lần trong cuộc nhậu, ông nói nhỏ với Hai Mật: “Làm trai, cứ nước hai mà nói”, dại gì lộ diện. Chính kiến cá nhân nhiều khi làm hại bản thân, “gậy ông đập lưng ông”, chết ngắc!” Những cơ mưu của ông bộc lộ dần, nó thẩm thấu vào Hai Mật một cách tự nhiên. Sự giả dối cứ theo đà “lộng giả thành chân”. Giả nhiều thành thật. Nói dối nhiều thành quen. Anh thấy sếp chỉ lo “việc lớn”. Việc cụ thể đã có đàn em hay các “cò”. Chỉ một cú bấm máy, “cò” mang ý kiến, quyết định của sếp. Xong ngay! Có ăn chia cò – sếp sòng phẳng. Ai không biết “lại quả”là người không biết điều. Quà cáp lại quả thì đủ kiểu, đủ cách. “Hàng độc” như gái đẹp cũng có. “Mười năm phấn đấu, không bằng cơ cấu một giờ”. Muốn được lòng sếp thì phải “dí cò” – có gì? Không có tài năng thì có tài nịnh.
Học được cách ứng xử khôn ngoan ấy, Vũ Mật vẫn được nhận xét là cán bộ chín chắn, có năng lực, quan điểm lập trường luôn vững vàng…
4. Tư Tài được gọi là cò đất hay chuyên gia bất động sản. Giá đất khu vực nào cứng, khu vực nào mềm, dự án nào khả thi, dự án nào treo trong toàn tỉnh, Tư Tài thuộc nằm lòng. Tư Tài là bạn cờ của Hai Mật. Cả hai đều ghiền cờ nên có những ván họ ngồi trắng đêm, cùng nhai bánh mỳ mà… oánh. Tỷ lệ thắng – thua của hai người thường là 6/4 nghiêng về phía Hai Mật. Là người hiếu thắng, khi thua, Tư Tài cay cú lắm.
Từ khi tìm ra bí quyết thế cờ “Song Mã ẩm tuyền” của Hai Mật, Tư Tài bề ngoài tỏ ra bái phục, tôn Hai Mật lên bậc cao thủ. Thực ra, Tư Tài đã bí mật “tầm sư học đạo”. Được một số bậc kỳ thủ siêu hạng từ thành phố huấn luyện. Tư Tài giành nhiều thời gian lập thế cờ, tập dượt kỹ lưỡng. Thắng được nhiều tay cờ có hạng, Tư Tài chơi thăm dò với Hai Mật nhằm thử sức. Thấy có phần chắc ăn. Bẵng đi mấy tháng. Tư Tài chọn thời điểm “vận đỏ”, hẹn với Hai Mật: “Đánh một ván cờ đặc biệt”.
Trong căn phòng lặng lẽ. Chỉ có tiếng vo ve của máy lạnh. Tư Tài múa những ngón tay trên bàn cờ như làm phép, từng quân cờ đứng vào vị trí. Rồi rung đùi rất tự tin, hỏi:
– Ván này ông đặt bao nhiêu?
Như đã dự định trước, Hai Mật bình thản, nói gọn lỏn:
– Hai tỷ! – Hai Mật nghĩ, mình đánh đòn phủ đầu, làm cho đối thủ hoang mang, thiếu tập trung. Vào cuộc đấu, hoang mang là khởi đầu của thất bại. Nó thiếu gì tiền. Nó có hàng chục lô đất đắt giá. Hai cơ sở làm ăn hái ra tiền. Mày tưởng tao không có tiền à? Mấy phi vụ vừa rồi, tao chỉ tốn vài giọt nước miếng cũng thu bộn. Ăn vụng phải biết chùi mép, con ạ.
– Tôi đặt 2 tỷ rưỡi – Tư Tài nói, mặt nóng bừng.
Hai Mật nghĩ bụng: “A, thằng này to gan thiệt. Mày có mẹo gì đây. Mới đi học chính trị mấy tháng về làm le à. Đã thế cho mày biết”.
– Ba tỷ. Không chịu thì thôi, không đánh.
– Ba tỷ…? – Tư Tài nhắc lại. Thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn vung tay quả quyết: Chơi!
Thoả thuận xong. Mỗi bên tạm chung 500 triệu đồng.
Như mọi bữa, một em ăn mặc “thiếu vải”, đẹp cỡ hoa khôi hoa hậu đem nước uống cho hai người rồi lặng lẽ lui ra.
Căn phòng im lặng. Chỉ có tiếng quân cờ lúc kéo lè rè, lúc lạch cạch, hay bụp, chát… Âm thanh này là nhạc điệu hấp dẫn Tư Tài – Hai Mật lâu nay. Thứ âm thanh nhẹ nhàng, ma quái, kích thích được, thua, kích thích ham muốn kỳ lạ.
Hai Mật ngồi dựa lưng vào ghế, ung dung điều khiển từng quân cờ. Một tay chống cằm, y như lúc ngồi ở ghế chủ toạ hội nghị. Nghiêm trang như sắp kết luận hay ra một chỉ thị quan trọng nào đó.
Tư Tài vẻ căng thẳng hơn. Phòng lạnh mà mồ hôi lấm tấm trên má. Đôi mắt hẹp, hấp ha hấp háy.
Dần dần Hai Mật điều khiển các quân cờ một cách tung hoành. Nhiều nước nghi binh gây rối trí Tư Tài. Lừa lúc đối thủ sơ hở, Hai Mật gạt con Mã, khẽ búng ngón tay như truyền mệnh lệnh cho nó. Miệng cười mỉm vẻ bí hiểm.
Tư Tài bỗng khựng lại, sửng sốt nhìn. Mặt tái nhợt. Cố lấy vẻ bình tĩnh. Tay bám chặt mép bàn vẫn run bắn lên.
Vậy là hai con Mã của Hai Mật đã phối hợp, biến hoá khôn lường, tạo ra thế chiếu tướng… Hết nước!
Tư Tài ngồi ngây ra. Rã rượi. Mồ hôi vã ra như tắm. Hai Mật đưa tay cầm xấp tiền để trên bàn.
Sau phút lặng phắc, Tư Tài cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói:
– Chiều mốt trả nợ, chơi tiếp – Nói xong, bước nhanh ra cửa.
Hai Mật lững thững đến bên bàn nước. Nắn tập tiền trong túi, cười thầm: “Của thiên, trả địa”. Có thêm một khoản “chạy”… lo lót việc riêng chót lọt.
Một em áo hở vai, lộ ngực… rất mát mẻ chạy lại níu tay anh, đon đả:
– Anh Hai thắng rồi phải hôn?
Hai Mật cười mỉm. Cố dấu vẻ đắc thắng, nhưng cơn phấn khích cứ trào ra trên gương mặt. Cô gái hở ngực bíu vai anh:
– Thắng rồi, chiều em gì nào, anh Hai!
– Muốn gì?
– Muốn cái… ấy… của anh Hai kìa – Cô gái cười cười, vừa nói, vừa nhìn vào chỗ giữa hai đùi anh đang căng phồng, cộm lên tập tiền – Cô lại nũng nịu – Đi… chiều em mà.
– Để từ từ…
– Muốn liền cơ. Đừng để “nghiên cứu” hay “ngâm cứu” thì “oải” lắm! Anh Hai…
Cô ta kéo dài tiếng anh Hai, nũng nịu, thương lắm. Anh rút hai tờ 500.000 đồng nhét vào chỗ cổ áo trễ hở ngực của cô.
– Có chừng này thôi à, anh Hai… – Cô nguýt dài – Còn nợ em đấy.
Vừa lúc ấy Hai Mật có điện thoại. Cô gái vẫn đứng bên cạnh. Anh ép điện thoại vào tai lắng nghe. Nét mặt Hai Mật vẫn đang rạng rỡ, niềm vui trào ra trên khóe mắt, miệng cười. Bỗng như có điều gì. Anh nhìn lướt những quân cờ còn lổng chổng trên bàn, liếc xéo cô gái đứng bên. Mặt anh tái nhợt rồi xịu dần, xịu dần… Người rũ ra. Chiếc điện thoại rơi khỏi tay. Anh ngã vật ra nền nhà. Cô gái luống cuống, lứu lưỡi, nói không ra tiếng, chạy vào phòng trong. Mọi người xúm lại.
Xe cấp cứu ghé ngay trước cửa đưa anh vào bệnh viện.
Một tốp người, có cả công an kéo đến hiện trường. Một người chắc hẳn cán bộ cùng ban với Hai Mật hớt hải chạy lại, kể:
– Tôi với anh Hai vừa khám sức khỏe định kỳ hôm qua ở ban chăm sóc sức khỏe cán bộ. Khám xong, bác sĩ nắm tay anh Hai bảo: “Sếp có thể lực tuyệt vời, không bệnh tật gì. Huyết áp, nhịp tim… có chỉ số rất chuẩn.”
– Vậy sao đột quỵ? – Mấy người xúm lại hỏi.
Có tiếng thì thầm. Những cái nhìn nghi ngại như muốn nói: “Liệu có uẩn khúc gì không?…”
Những người có mặt trong quán được hỏi. Chủ quán cùng mấy em đã ăn mặc chỉnh tề từ bao giờ, run như dẽ. Chủ quán cố gượng bình tĩnh, nói: “Anh Hai vô uống nước. Rồi chơi cờ giải trí. Hình như ảnh thắng… Thắng ván cờ đặc biệt…”
– Đặc biệt là thế nào?
– Dạ, hổng biết. Chỉ có hai người với nhau…
– Ai ở trong phòng lúc ổng té?
Cô gái chân dài mặt tái mét, run rảy thưa:
– Dạ! Đánh xong, em đưa nước ra. Anh Hai chưa uống… Anh Hai nghe điện thoại được một lát… Rồi bỗng nhiên … té.
Hỏi cuộc điện thoại ấy ai gọi? Máy còn lưu.
Cô Kiều Loan văn thư cơ quan được hỏi. Mắt tròn xoe, miệng thở hổn hển trả lời:
– Dạ… dạ… Em báo cáo anh Hai ngày mốt dự lễ tổng kết trên Tỉnh. Em có nhắc anh Hai phải trang phục chỉnh tề để lên lãnh bằng khen. Em còn đùa: Anh Hai nhớ đem theo dây thắt cổ, (ý quên)… là cái cà vạt ấy… Em đùa vô duyên quá – Kiều Loan ghé tai người đứng bên thì thầm: Nói đem theo dây thắt cổ… liệu có sái quá không?
– Sao tin vui mà ổng lại xỉu? Ai đó nói xen vào. Một cuộc tranh luận sôi nổi:
– Vui quá người ta cũng xỉu chớ bộ…
– Tầm bậy! Ba cái giấy khen, bằng khen đối với ổng… một đống… như mớ giấy lộn, thiếu gì.
– Nói dại, bằng khen là một nấc thang để lên lương lên chức đấy…
– Thế sao lại xỉu khi báo tin vui?
– Cô còn nói gì nữa không?
Kiều Loan như chợt nhớ ra, nói nhỏ:
– Dạ… em còn báo anh Hai một tin… bí mật.
– Bí mật thế nào? Mọi người hỏi dồn, xúm lại nghe.
Kiều Loan nói rành rẽ:
– Em nhận được thông tin từ bạn trai em trên sở nội vụ. Vui quá, khoe ngay: “Anh Hai có quyết định lên chức phó Giám đốc sở rồi…”. Vừa nói xong thì nghe máy tít… tít… Rồi im bặt.
– Sao tin vui mà ổng lại xỉu ha? Ngộ thiệt!
Vẫn có tiếng to nhỏ truyền tai nhau:
– Phải có điều gì uẩn khúc?
Ông giáo Ba gặp Tư Tài. Nghe nói kín kín, hở hở về ván cờ Hai Mật vừa thắng rất lớn… Lớn nhất từ trước tới nay họ đã đánh!
Ông giáo Ba vào thăm Hai Mật trong bệnh viện. Bác sĩ nói, bệnh nhân hôn mê sâu. Qua phòng kiếng, nhìn những ống truyền chằng chịt và dáng nằm bất động của Hai Mật, vẻ mặt ông giáo Ba đăm chiêu, lặng lẽ. Ông là người hiểu Hai Mật như hiểu những đứa con của mình. Quá trình thăng tiến và tính cách của Hai Mật, ông rõ như lòng bàn tay. Kể cả sự “chuyển hóa” của Hai Mật mà ông biết gần đây. Ông ngẫm nghĩ. Im lặng ứ đầy thành lời:
“Thiện, ác có thể cùng tồn tại trong một con người. Nhưng sự tha hoá thì nó triệt tiêu cái tốt và trục xuất cả địa vị của con người; có khi thể xác cũng không tồn tại… Hắn vừa thắng ván cờ ba tỷ. Ngay lúc đó, lại được tin nhận bằng khen, lên chức phó Giám đốc sở. Hai tin đó cùng một lúc. Hai phẩm cách đối lập nhau trong một con người. Nó phá vỡ nhau. Không chịu đựng được nhau… Hay “Phúc bất trùng lai”… Phải vậy không?”.
19/5/2021
Trần Đắc Hiển Khánh
Nguồn: Văn Nghệ số 44/2019
Theo https://vanhocsaigon.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi

Không chỉ con đò mà còn là tiếng gọi… Nói đến làng quê Việt Nam là chúng ta nhắc đến những dòng sông, bến nước, con đò đã gắn bó từ xa xưa...