Thứ Ba, 30 tháng 5, 2023
Truyện ngắn Ngô Diệu Hằng: Những mảnh vỡ
Truyện ngắn Ngô
Đêm đã khuya, nó một mình ra chỗ giếng nước, cởi từng chiếc
cúc áo, thận trọng, nâng niu. Treo chiếc áo con mỏng dính lên cái cọc có chiếc
đinh gỉ, nó nhìn xuống ngực mình, ngắm nghía, thẹn thùng. Ánh trăng hắt vào làm
da nó trắng ngần, mát rượi. Nó sờ sờ, nắn nắn, ấn ấn rồi đan chéo hai tay
choàng lên vai. Một làn gió thoảng qua làm nó rùng mình. Nó gài áo lại, chiếc
áo con vẫn treo ở đấy. Nó đến ngồi lên chiếc chõng tre, bên cạnh dậu quỳnh đang
nở hoa trắng tinh khiết rung rinh dưới ánh trăng vằng vặc. Chốc chốc nó lại
nhìn xuống, lấy tay kéo áo bó sát vào người. Thì ra thân hình nó đã bắt đầu có
những đường cong. Nó ngại.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...
.jpg)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét