Cho em tự hào về quê hương
em chút, và qua đây giới thiệu để mọi người hiểu thêm về di sản văn hóa phi vật
thể cái nhỉ?. Xưa nay, không ở đâu trên đất nước ta có được lối
chơi độc đáo mang nhiều nét văn hóa đặc trưng, dân dã mà cũng không kém phần
cao sang như ở vùng quê Kinh Bắc - đó chính là lối chơi quan họ. Người Kinh Bắc
xưa (ngày nay gồm Bắc Ninh và Bắc Giang) hát quan họ trong suốt bốn mùa
(xuân, hạ, thu, đông) nhưng đặc biệt là vào mùa Xuân, lúc hoa cỏ đang khoe sắc
đua hương, vạn vật đang sinh sôi nảy nở, đất trời, cảnh vật như mở ra để đón
nhận lòng người và cũng là dịp diễn ra nhiều hội hè, nhất… Vào những ngày này
nếu không có quan họ thì người Kinh Bắc như cảm thấy thiếu cái gì đó rất lớn,
sẽ kém vui… Bởi quan họ như một món ăn tinh thần đã ăn sâu vào tiềm thức, tâm
hồn, tồn tại hàng thế kỷ tại vùng quê cổ kính này.
Ở vùng Kinh Bắc, từ khi mới
được sinh ra, trẻ thơ đã được ông, bà, cha, mẹ hát ru bằng những làn điệu dân
ca quan họ truyền thống và cứ như vậy khi lớn lên người ta vẫn không thể quên
được những làn điệu dân ca độc đáo này, các thế hệ tiếp nối nhau hát quan họ,
người trước truyền dạy người sau. Ngày nay, từ trẻ em đến người già đều biết
hát quan họ… nhiều người con của quê hương đi xa cũng không thể nào quên được
những âm vang tha thiết đó của quê nhà.
Nói đến chơi quan họ là nói đến một
lối chơi có quy củ, nền nếp, buộc người chơi phải tuân thủ theo luật chơi gồm
nhiều thể loại: hát đối, hát giao duyên, hát canh, hát kết chạ, hát lễ hội,
hát mời nước, mời trầu… chơi cho chỉ nổi kim chìm, chơi cho lở đất long trời
mới xứng là trai gái Kinh Bắc. Nhưng không chỉ có thế, quan họ còn có lối hát
tự do, ngẫu hứng thể hiện sự phóng khoáng trong những canh hát ngày xuân. Hát
để thay cho nói, tâm sự gửi cả vào trong câu hát, đó cũng là cái tình của người
quan họ đã thấm thía, lan tỏa ngàn đời. Đối với quan họ thì yếu tố vang, rền,
nền, nảy là không thể thiếu được và đòi hỏi người hát phải trải qua một quá
trình rèn luyện rất kỳ công mới đạt đến độ chuẩn đó.
Các bài quan họ thường thể hiện tâm trạng
tình yêu đôi lứa, khát vọng sống ấm no, hạnh phúc, nỗi nhớ mong, tương tư của
người quan họ, cái sầu man mác, tương tư như lời của một làn điệu: ''để
có ai xuôi về, cho em nhắn, cho em nhủ… ai bâng khuâng trong gió? Ai mải đi
tìm trong chiều hội xuân…" nghe sao mà sâu lắng, thiết tha đến vậy! Tất
cả tình cảm đều được người quan họ thể hiện một cách tế nhị và kín đáo.
Văn hóa quan họ còn là cách ứng xử
thật khéo léo, tế nhị, kín đáo và mang đầy ý nghĩa như các làn điệu mời nước,
mời trầu thật chân tình, nồng thắm mỗi khi có khách đến chơi nhà ''đôi
tay nâng chén rượu đào, đổ đi thì tiếc, uống vào thì say". Quan họ uống
chén rượu mừng xuân, mừng hội, vui bầu, vui bạn… rồi ca xướng cho tàn canh
mãn võ, cho tàn đêm rạng ngày, rồi các làn điệu chia tay giã bạn đầy quyến
luyến trong câu hát "Người ơi người ở đừng về/ Người về em vẫn khóc thầm/
Đôi bên vạt áo ướt đầm như mưa…" hay là "Bây giờ kẻ bắc
người nam/ Trăm năm chỉ có một ngày/ Đàn cầm ai nỡ dứt dây cho đành/ Quan họ
nghỉ chúng em ra về…" tàn canh, giã hội rồi mà quan họ vẫn còn ngậm ngùi
tiếc nhớ "Người về tôi vẫn ngậm ngùi, để thương, để nhớ cho tôi thế
này... Người về tôi chẳng dám nài, áo trong người mặc, áo ngoài người để làm
tin"… Và để rồi kết thúc bằng những lời hứa hẹn tha thiết "Đến hẹn
lại lên"… trong mùa hội tới.
Quan họ không chỉ là nghệ thuật
hát mà nó còn là văn hóa, là "ứng xử" của người dân Kinh Bắc,
"mỗi khi khách đến chơi nhà", không chỉ "rót nước pha
trà" mời khách, mà cùng với đó là những câu hát thắm đượm nghĩa
tình: "Mỗi khi khách đến chơi nhà/ đốt than quạt nước pha trà mời
người xơi/ trà này quý lắm người ơi/ Mỗi người một chén cho tôi vui
lòng"...
Khi xưng hô với nhau, lúc nào người
quan họ cũng nhận mình làm em, cái tôi cá nhân nhường chỗ cho sự kính trọng,
khiêm nhường. Nhờ vào những canh hát quan họ mà những người nông dân chân lấm
tay bùn đã thoát ra khỏi sự vất vả, cực nhọc để lạc vào thế giới của thần
tiên… Câu hát không phải là "trót lưỡi đầu môi" mà phải chơi, phải
hát sao cho thể hiện được lòng mình, cái tình của người hát trong đó.
Trong các dịp hội hè như hội Lim,
hội Thổ Hà, hội Bổ Đà, hội Diềm, Thị Cầu… thường có lối hát đối đáp, hát giao
duyên.
Ngày nay, vùng Kinh Bắc còn có Hội hát
quan họ đầu xuân, hát trong hội làng, trong các ngày lễ tết của dân tộc… để
các liền anh, liền chị thi thố tài năng và phục vụ cho công chúng. Những
làn điệu dân ca quan họ không chỉ là niềm tự hào, là vốn riêng của người dân
Kinh Bắc, mà còn là niềm kiêu hãnh, là nét đẹp văn hóa rất riêng của người
dân Việt Nam, năm 2009, đã chính thức được Unesco vinh danh và trở thành Di sản
Văn hóa phi vật thể của nhân loại. Trong đó Bắc Giang có 5 làng trong danh
sách những làng quan họ cổ được vinh danh là: Nội Ninh, Giá Sơn, Hữu Nghi,
Mai Vũ (của xã Ninh Sơn) và Sen Hồ (thị trấn Nếnh).
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét