Những mùa hoa ký ức
Những cánh đồng phủ tràn hoa dại. Những lối đi ngập sắc bình
yên. Mênh mang thương nhớ như những áng mây rải đều trên triền du ca. Có một
người khờ dại như ta, không mê đắm vẻ kiêu sa lộng lẫy của hoa hồng, hoa lan mà
ôm vào lòng nỗi nhớ nét lặng im chân chất, khiêm nhường của bao mùa hoa hoang dại
giản dị, đơn sơ trên từng nẻo đường ta qua.
Đôi chân bé nhỏ từng đi qua bao vùng đất xa xôi, từng đắm
mình ngỡ ngàng trước bao mùa hoa dịu ngọt. Là một triền hoa cải trắng, hoa cải
vàng nơi thảo nguyên Mộc Châu xanh mướt mải. Ta hồn nhiên chạy giữa cánh đồng,
mặc gió bay lùa tung từng sợi tóc mềm. Mặc gió hát ca bên tai, đuổi theo phía
sau. Chỉ muốn được thả mình trôi giữa bềnh bồng sắc hoa mà thu nhận mọi thanh sắc,
bỏ lại phía sau bao náo động, xô bồ phố thị. Sắc trắng, sắc vàng hoa cải nồng
lên giữa se sắt gió lạnh mùa đông. Tựa đốm lửa làm ấm lòng người lữ thứ.
Mùa hoa ấy từng cháy trong miền ký ức ngọt ngào nơi triền đê
gió lộng. Lũ trẻ mê say ngắm ong bướm dập dìu hút mật chở mùa về. Từ đó, có một
mùa được gọi tên trong ta là mùa nhớ.
Có một mùa hoa tam giác mạch lặng thầm tô điểm vùng cao
nguyên xứ đá vẻ đẹp tinh khôi, thuần khiết chẳng hề tính toan. Đá lặng thầm nở
hoa. Giữa mạch đá khô cằn, giữa chông chênh đèo dốc hiểm trở, hạt mầm tam giác
mạch im ả gieo xuống, bám bíu vào chút đất ít ỏi, thâu nhận từng hạt mưa vạt nắng
từ trời mà sống dậy, tràn đầy sinh lực. Cây mang hoa tô thắm xứ nghèo khô cằn,
vất vả.
Từ nụ hoa chúm chím, nhỏ xinh bung nở sắc trắng rồi chuyển
thành phớt hồng, đến độ tím hồng đằm thắm. Ta nghe lòng mình rung ngân nhịp cảm
xúc, muốn lưu giữ thật lâu, thật sâu trong cõi lòng.
Nhẹ chạm tay vào từng cánh hoa nâng niu, thu muôn sắc vào sâu
đôi mắt. Vạt nắng buông hờ ngang đỉnh đèo, vắt trên thảm hoa lững lờ như một lời
tình tự. Biên giới hoang sơ mà ấm nồng, thơ mộng. Ta ngồi trên mỏm đá bắt gặp
đôi vai gầy của người phụ nữ vùng cao gùi khoai sắn về nhà. Vài ba đứa bé thấp
nhỏ lấm lem bùn đất trên gương mặt, chỉ tầm năm - sáu tuổi đã khoác phía sau
gùi cỏ cây cao gấp đôi người. Dường như tam giác mạch rung rinh, pha niềm cảm
thương, xa xót. Vẫn luôn muốn cùng một người quay trở lại vùng đất ấy, qua những
con đèo khúc cua tay lùa vạt nắng sau lưng mình và ru êm theo mùa hoa dịu dàng,
bình yên.
Đá biết nở hoa vì người, vì cuộc sống. Như loài hoa dại kia
phải trải qua khó nhọc, gian truân mà chắt chiu ngọt bùi dâng tặng cho đời. Như
mỗi người phải đi qua biến động đời sống, hành trình gian nan mới có thể lớn
khôn, thu nhận thành quả.
Có một mùa hoa dại nở tím triền quê ven sông mỗi mùa. Thao
thiết nở, thao thiết cháy hết mình bất chấp nắng mưa. Không dành cho một riêng
ai, không thuộc sở hữu của bất cứ người nào, mặc nhiên dâng cho đời vẻ đẹp như
nhiên hồn hậu. Níu bước chân người qua bằng sắc tim tím nhàn nhạt, bằng nắm níu
vào gấu quần, vạt áo. Theo gió bay đi xa mang những hạt mầm lan khắp chốn rồi
tiếp tục nở hoa muôn nơi. Không hứa hẹn với người, không hương sắc nồng nàn,
loài hoa dại chốn quê tự nhắc về lòng chung thủy sắt son, biết tự ấp ôm chắt
chiu từng hạt mưa rồi ra hoa mỗi độ mùa sang. Bằng nét dung dị, chân chất, bằng
sắc tím nền nã mê say, người chỉ muốn về đây gom nhặt cho mình nỗi bình yên ao
ước.
Đôi chân ai đi qua núi cao, rừng sâu, phố thị hào nhoáng, chỉ
muốn trở về miền hoa hoang dại tìm cho mình một góc nhỏ an nhiên gọi tên những
mùa hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét