Lưng chừng mùa hạ
Mùa hạ những ngày tháng 7 rát bỏng. Hàng cây ven đường gồng
mình chống chọi cái nắng như thiêu như đốt. Trời cao, xanh ngắt không một gợn
mây. Bản nhạc ve sầu thôi rộn rã, hoa phượng nép mình trong tán lá.
Lưng chừng mùa hạ, học trò vẫn cặm cụi ôn bài. Ông trời không
thuận theo lòng người, nhưng đây cũng là cơ hội để thử thách lòng kiên nhẫn, sự
nỗ lực của các em. Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ và tràn ngập niềm
vui mà có những bất trắc con người không thể lường trước được, có những việc
ngoài ý muốn không thể làm khác được. Ví như năm học đặc biệt này, đại dịch
Covid-19 làm đảo lộn tất cả. Điều quan trọng là mỗi học sinh thích ứng được với
hoàn cảnh, luôn ở thế chủ động, biến nguy thành an, chấp nhận áp lực thử thách
tinh thần mới trở nên kiên cường. Dịch bệnh thì vẫn tiếp tục phòng chống, còn
việc học càng không thể lơ là, đặc biệt đối với học sinh cuối cấp. Đứng trước
ngưỡng cửa cuộc đời càng phải kiên trì và có niềm tin, sự lựa chọn đúng đắn bao
giờ cũng đem lại hạnh phúc và sự thành công.
Những ngày nắng nóng, được làm việc trong phòng lạnh mới thấy
đời mình thật may mắn. Nhiệt độ ngoài trời có thể đã lên đến 39 độ C. Công việc
của mình ư? Ai đó đã từng nói vui. Ngồi đấy, chân đút vô gầm bàn, tay gõ gõ bàn
phím, mắt dán lên màn hình máy tính, bộ não đang làm phép cộng trừ nhân chia với
những con số vô hồn. Lao động trí óc có cái áp lực riêng của nó. Ví như mình ngồi
cả ngày như thế trong một không gian chật hẹp bí bách. Nhưng thôi không nói đến
cái khó khăn của mình mà hãy so sánh với người lao động chân tay ngoài trời, dưới
cái nắng như thiêu như đốt kia.
Họ là những trụ cột gia đình, miếng cơm manh áo đè nặng đôi
vai. Còn sức khỏe là còn làm việc: phụ hồ, khuân vác, thu gom phế liệu... Họ
làm quần quật suốt ngày, mồ hôi thấm áo ướt sũng, chân tay mỏi nhừ. Ấy vậy mà
thu nhập chẳng đáng là bao, phải chi tiêu tằn tiện may đủ trang trải cho cả gia
đình. Mình thương những người lao động cần cù chịu khó mà quanh năm cái nghèo vẫn
bủa vây. Hy vọng họ lạc quan, biến khó khăn thành động lực để bật khỏi vũng lầy
dưới chân.
Mùa hạ dù tiết trời oi ả bức bối nhưng lòng người chợt lắng dịu
vì sắp đến ngày tri ân các anh hùng liệt sĩ và những người có công với cách mạng.
Chiến tranh đã lùi xa, cuộc sống yên bình hạnh phúc hôm nay phải đánh đổi bằng
xương máu của lớp lớp cha ông. Người vĩnh viễn nằm xuống nơi chiến trường khốc
liệt, người mang nỗi đau dai dẳng vì vết thương bom đạn, người hứng chịu nỗi
đau truyền kiếp vì thế hệ cháu con sinh ra hình hài dị tật... và cả những người
phụ nữ mất chồng con trong chiến tranh, mong được đón người thân trở về dù chỉ
nắm xương tàn mà thôi. Gần năm thập niên trôi qua rồi nỗi đau còn hiện hữu, nước
mắt bây giờ chảy ngược vào tim. Tháng 7, nói bao nhiêu lời cũng chẳng bày tỏ hết
lòng biết ơn, xin được thành kính nghiêng mình trước anh linh các liệt sĩ và những
người có công làm nên non nước một dải hôm nay.
Lưng chừng mùa hạ, âm thầm mong một cơn mưa. Mưa cân bằng trạng
thái tâm hồn và đem đến cảm giác an nhiên. Nhưng tháng 7 vẫn đong đầy nắng nên
sẽ còn nhiều cảm xúc vỡ òa như thế.
29/7/2020
Nguyễn Thị Hải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét