Có một loài hoa màu trắng/ bay trên tóc thầy bâng khuâng/
Tôi gọi tên là hoa trắng/ những ngày đi học xa xăm...
Bụi phấn trở thành biểu tượng gắn bó với người thầy từ những
vần thơ bồi hồi xúc động. Niềm xúc động xuất phát tự đáy lòng, từ niềm kính
yêu thiêng liêng về người thầy, từ sự cảm thông sâu sắc về người thầy, từ sự
kính trọng thân thương về người thầy…
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay/ Con bỗng thấy tóc thầy
bạc trắng/ Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn/ Mà sao lòng xao xuyến mãi không
nguôi…
Nhưng cảm xúc thiêng liêng về người thầy chỉ là bỗng,
là bất chợt mà sao không thường trực? Có phải cứ đến ngày 20 tháng
11 lúc đó mới nhớ, mới thương, mới cảm động. Sao hàng ngày tóc thầy cứ bạc
thêm từng sợi? Có phải vì công việc bộn bề? Có phải vì: Em lạ lẫm bước chân
vào Đại học/ Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường/ Mắt kiếm tìm giữa bè bạn
bốn phương/ Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy/ Tìm đâu được, một mình,
thôi thì vậy/ Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu/ Đã một thời bài luận được khen
“sâu”/ Phương trình toán em cho là đơn giản… Có phải vì: Dòng sông
lớn dần theo năm tháng/ Người lái đò tuổi bạc thời gian/ Đưa người khách
sang sông/ Đưa khát vọng vào bờ/ Nhưng biết bao giờ,/ Người khách/ Quay đầu
ngó lại?!
Biết bao giờ người khách quay đầu ngó lại, đó cũng là cái tứ
thơ thường gặp khi viết về người thầy. Dòng sông, con đò, mái chèo cứ miết mải
trôi, cứ nhẫn nại sang sông… và cứ hi vọng, cứ chờ đợi, cứ mong: Con muốn
hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại/ Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm
lặng ấy/ Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương…
Người đưa đò đưa khách sang sông, biết ai có ngoái đầu nhìn
lại, người đi đò có còn cầm viên gạch gõ vào cánh cửa thời gian, gõ vào cánh
cửa tri thức, gõ vào chính trái tim mình để biết vì sao mình mải miết sang
sông, để biết vì sao có những thầy giáo nhọc lòng phiền muộn bởi cái non nớt,
cái vội vàng, cái cạnh tranh len vào trang giấy trắng…
Kiến thức con người, đâu là giới hạn?/ Em không tìm ra định
luật bù trừ/ Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư/ Đâu biết được, ấy là thầy độ
lượng!/ Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng/ Bài luận văn chỉ đủ điểm là
cùng/ Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung/ Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông
cạn...
Vì nông cạn, hời hợt mà biết bao học sinh vội vã đến trường,
vội vã mưu sinh mà quên mất người thầy đang mải miết chèo con đò tri thức đưa
mình cập bến: Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa/ Lặng lẽ chở từng dòng
người xuôi ngược/ Khách sang sông tiếp hành trình phía trước/ Có ai nhớ
chăng hình ảnh con đò?
Phải có thời gian lùi lại, phải bước qua cái tuổi học trò
thì mới hiểu, mới thấm cái nghĩa thầy trò. Cái vô tâm, cái vụng về của cái
thuở dại khờ là niềm tiếc nuối bâng khuâng: Có thể bây giờ cô đã quên em/ Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết/ Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt/ Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm…
Xa trường, xa lớp, xa cô mới nhớ cái thuở cắp sách đến trường,
mới thấm thía lời cô giáo dạy, mới mơ ước: Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ/ Cho em được trở về chốn ấy/ Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái/ Được vui buồn cười khóc
hồn nhiên/ Em nhớ hoài tiết học đầu tiên/ Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”/ Và chẳng ai học xong bài học làm người!/ Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng
cười/ Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp/ Rồi giờ đây theo dòng đời
xuôi ngược/ Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi/ Những lúc buồn em nhớ
quá - Cô ơi!/ Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ với bao thế hệ học trò, và
những người thầy ngày ngày đến lớp nhẫn nại, nhọc nhằn: Một dòng đời - một
dòng sông/ Mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ/ Muốn qua sông phải có đò/ Đường
đời muôn bước phải nhờ người đưa ...
Con đò, mái chèo, bụi phấn… gợi lên bao vất vả, cực nhọc,
có cả sự bạc bẽo, lãng quên vậy mà hễ viết về người thầy các biểu tượng đó lại
xuất hiện. Phải chăng cảm xúc thi ca nói hộ cho người thầy rằng nghề giáo một
đời thanh bạch, nghề giáo một đời hẩm hiu, nghề giáo một đời vất vả… Nếu nghĩ
như thế thì chắc sẽ không có ngày Nhà giáo Việt Nam vinh quang và tự
hào. Nếu nghĩ như thế thì làm gì có tri thức và khoa học. Từ muôn đời người
thầy vẫn là niềm tự hào cho tất cả các thế hệ học sinh. Các biểu tượng con
thuyền, mái chèo, bụi phấn xuất hiện trong trang thơ viết về người thầy không
phải để ta thán, kể lể mà đó cũng là cách tôn vinh người thầy.
Người thầy không nhìn thấy mà trò nhìn thấy, xã hội nhìn thấy.
Người thầy không biết một đời đưa khách sang sông có mấy ai còn ngoái lại gọi
lên một tiếng Đò ơi, nhưng nhà thơ nhìn thấy…
Có người qua đò quên luôn người đưa đò, nhưng còn biết bao
người nhớ đến, ngoái lại nhìn mãi hình bóng người đưa đò. Sau cái nhìn đó tâm
thức họ bừng sáng một niềm tin.
Biết bao nhiêu năm tháng, biết bao nhiêu thế hệ học trò cứ
hát bài Bụi phấn, mà mấy ai còn nhớ xem tác giả viết ca khúc đó là ai. Không
cần biết bởi lời của ca khúc cũng chính là lời của trái tim mình. Cũng như
tôi khi viết bài này, có sử dụng thơ của nhiều tác giả, nhưng cũng là lần đầu
tiên tôi không trích dẫn bài thơ nào của tác giả nào, bởi xin một lần mượn
thơ của các tác giả để giãi bày tâm sự, nghĩ suy của mình về nghề thầy cay đắng
mà vinh quang, người thầy vất vả nhọc nhằn mà trân trọng biết bao.
Bởi thế, mà bụi phấn đã thành hoa phấn, hoa phấn bồi hồi
bay trên tóc thầy bâng khuâng!.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét