Lặng lẽ nơi này
Ngồi ngắm mưa thu, nghe Lá đổ muôn chiều của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn.
Lòng tôi chợt miên man nghĩ về thu, về những bài hát mùa thu đã coi như ký ức
trong lòng, không thể không vang lên trong tôi mỗi khi lá bắt đầu rơi.
Hạ đẹp vì hạ đỏ chói chang, xuân đẹp vì xuân hồng sắc thắm, đông đẹp vì đông trắng giá băng, thu đẹp vì thu vàng nỗi nhớ.
Con người yêu mùa thu bởi người ta cũng cần được buồn biết mấy. Người ta cần buồn để hòa mình với sự tuần hoàn của thiên nhiên đổi áo bốn mùa … người ta cần buồn để quý trọng từng khoảnh khắc vui tươi … người ta cần buồn để thương, cần buồn để nhớ.
Tôi vẫn tưởng không cần cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ mới là thu sang. Mùa thu đã sẵn trong tâm tưởng con người, như kỷ niệm vĩnh viễn còn ở lại, như màu nắng có bao giờ phai.
Hoài niệm cũ chẳng cách nào rũ bỏ hoàn toàn, chỉ là ru nó tạm ngủ yên. Rồi nó sẽ trở mình thức giấc vào lúc ta ít ngờ đến nhất … khi khung trời mùa đông xám nhạt áp hơi thở lạnh buốt lên khung cửa sổ … khi thu nhuộm ố một vừng quan san, chợt gợi lên niềm hoài cổ hiu hiu buồn, lá rơi ngập trời hay rụng úa lòng ta.
Hạ đẹp vì hạ đỏ chói chang, xuân đẹp vì xuân hồng sắc thắm, đông đẹp vì đông trắng giá băng, thu đẹp vì thu vàng nỗi nhớ.
Con người yêu mùa thu bởi người ta cũng cần được buồn biết mấy. Người ta cần buồn để hòa mình với sự tuần hoàn của thiên nhiên đổi áo bốn mùa … người ta cần buồn để quý trọng từng khoảnh khắc vui tươi … người ta cần buồn để thương, cần buồn để nhớ.
Tôi vẫn tưởng không cần cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ mới là thu sang. Mùa thu đã sẵn trong tâm tưởng con người, như kỷ niệm vĩnh viễn còn ở lại, như màu nắng có bao giờ phai.
Hoài niệm cũ chẳng cách nào rũ bỏ hoàn toàn, chỉ là ru nó tạm ngủ yên. Rồi nó sẽ trở mình thức giấc vào lúc ta ít ngờ đến nhất … khi khung trời mùa đông xám nhạt áp hơi thở lạnh buốt lên khung cửa sổ … khi thu nhuộm ố một vừng quan san, chợt gợi lên niềm hoài cổ hiu hiu buồn, lá rơi ngập trời hay rụng úa lòng ta.
Nhớ nhung, lưu luyến, hối tiếc, ngậm ngùi. Ta không còn phân định rạch ròi được
nữa. Và ta mong ngóng, ta chờ đợi một điều gì mơ hồ đến bản thân cũng chẳng thể
nào hiểu nổi. Dường như sau cái chát đặc của nỗi buồn se sắt vẫn đọng lại chút
dư vị ngọt ngào kỳ dị. Dù hạnh phúc có ra đi nhưng tình ta còn đó, như ngàn năm
ngàn năm sóng vỗ vẫn ôm một bờ cát mà thôi.
Nhắc đến thu, người ta nghĩ ngay đến sắc tơ vàng vương vương, và lá vàng rơi
khi tình thu vừa khơi, nghe chừng như đây màu tê tái.
Nhưng đâu chỉ có thế …
Thu là màu tím chiếc áo ôm tim lẻ loi khóc anh chiều tiễn đưa, màu tím sầu
thương của những chuỗi ngày vắng nhau tháng năm còn lướt mau biết bao giờ thấy
nhau.
Thu là màu hoa thạch thảo chết lịm mong chờ bởi trên cõi đời mộng trùng lai
không dễ.
Thu là màu xanh: xanh nuột nà trinh nguyên tà áo người mơ không đến bao giờ,
xanh lơi lả lá thư nhuộm tình ân ái, xanh thơ ngây gót hài chênh vênh người em
gái một sớm mai giữa chân trời lồng lộng, xanh óng gió bay cùng mây ngàn,
xanh ngát trăng non gửi về với thu trần gian.
Bởi sự lãng đãng của mối tình nghệ sĩ hào hoa, nỗi buồn thu của Đoàn Chuẩn
thanh thoát quá, êm đềm như đôi mắt hồ thu huyền hoặc đến mênh mang.
Một hòn đá ném xuống mặt hồ, cho ngàn sóng lan ra xa, khơi lên niềm nhức nhối
khôn nguôi. Sắc xanh chợt mất, nhường cho lá vàng đổ muôn chiều … Rượu nồng,
pháo đỏ, vu quy, cố nhân biền biệt còn không quay về? Hoa xưa đã tàn, tình ta
đã tan.
Thu đi cho lá vàng bay,
lá rơi cho đám cưới về
lá rơi cho đám cưới về
Tình anh một con thuyền bé chìm sâu đại dương một đêm nổi sóng
Có những đêm về sáng, đời sao buồn chi mấy cố nhân ơi
Hòa trong nỗi sầu vào thu, Suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình
nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không
thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru
con tim nguôi ngoa lắng dịu.
Tơ đàn chùng theo với tháng năm,
Rừng còn nhớ tới người .
Trong chiều nào giữa chốn đây,
Hồn cầm lắng tiếng đời...
Rừng còn nhớ tới người .
Trong chiều nào giữa chốn đây,
Hồn cầm lắng tiếng đời...
Mỗi khi thưởng thức nhạc phẩm của Văn Cao, nghe hơi thở Đường
thi lẩn khuất trong từng lời ca, tôi lại có cảm giác như ngắm một vị mỹ nhân biết
rõ là tuyệt sắc nhưng không cách nào nhìn rõ dung nhan … những dáng hồng thơm
hương, mắt huyền lưu xuân, gót hài khai hoa được bao bọc trong màn sương khói
hư ảo. Như đi tìm Thiên Thai, vùng đất hứa chan chứa những giai điệu thần tiên
mãi mãi không tồn tại trên trần gian.
Mùa thu của Văn Cao giữ trọn cái mơ màng huyền diệu đó. Và
cái Thu Cô Liêu (Văn Cao) là cái Thu buồn bã của một cái ngày xa vắng
và cái nhớ đi tìm người yêu trong cái Thu thôi.
Vàng hoen đáy nước soi rõ đường đi.
Một mùa Thi, một mùa Thi
Lá rơi, rơi rụng buồn chi lá vàng.
Sương ấp lạnh non hương cứng lá
Đã từng nghe gió biết thu sang
Một mùa Thi, một mùa Thi
Lá rơi, rơi rụng buồn chi lá vàng.
Sương ấp lạnh non hương cứng lá
Đã từng nghe gió biết thu sang
Mùa thu chết theo lá vàng, chết trong chiếc áo đan trên tay thiếu phụ lòng buồn
vương vấn. Chàng bận lòng nhớ xa khơi, chàng còn mải theo lời gió nước, còn em
đan áo mà dệt trọn nỗi nhớ thương.
Người ơi còn biết em nhớ mong
Người ơi còn biết em nhớ mong
Tình xưa còn đó xa xôi lòng
Nhờ bóng chim uyên nhờ gió đưa duyên
Chim với gió bay về chàng quên hết lời thề
Nhờ bóng chim uyên nhờ gió đưa duyên
Chim với gió bay về chàng quên hết lời thề
Trong những ngày thu thảm đạm, tê tái với nỗi niềm khát khao
sự sống mãnh liệt nhưng đành bất lực, có người nhạc sĩ đem trọn anh hoa một đời
dựng nên thu ca tam tuyệt.
Đặng Thế Phong vẽ từng bức tranh thu bằng ca từ và nhạc điệu
… không có dáng ngọc mà chỉ có trăng lan dịu dàng nhưng thấm đẫm nỗi buồn, chỉ
có hoa vương sầu thu muôn đời chất ngất, chỉ có lá cây đọng lại lệ đêm trường,
và kẻ cô đơn vạn kiếp thao thức nhớ thương ai.
Làn gió lướt tới cuốn đưa hồn ta
phiêu diêu theo mây trắng
trôi lơ lửng
Ngàn muôn tiếng réo rắt
Ngàn muôn tiếng réo rắt
côn trùng như than
như van mơ hồ theo gió lan
Trăng xuống dần
Cỏ cây thêm âm thầm
Đông buồn trong ánh sao
Như chiếu nhìn mắt ta bao lạnh lùng
Lay hồn ta rồi tan
Trăng xuống dần
Cỏ cây thêm âm thầm
Đông buồn trong ánh sao
Như chiếu nhìn mắt ta bao lạnh lùng
Lay hồn ta rồi tan
Hồn người dường cũng đã tan theo trăng rồi. Mưa thu thánh
thót rơi, u buồn lắng ngập bầu trời, có ai khóc đời người hữu hạn, có ai than
kiếp mệnh bạc tài hoa. Làm sao níu lại gió, giữ lại mưa để cõi lòng đừng lâm ly
khi hồn thu tới? Vợ chồng Ngâu còn khóc mãi vì thu … cho một đêm hội ngộ thỏa mộng
tình si, và dương thế bao la buồn sẽ đời đời khóc cho nhất phiến tài tình thiên
cổ lụy.
Lòng vắng muôn bề không liếp che gió về
Ai nức nở thương đời
chân buông mau
Ai nức nở thương đời
chân buông mau
Sương lam đã mờ chân mây mà thuyền không bến đỗ. Thuyền ơi,
còn lờ lững trôi xuôi nặng nỗi đa mang. Giữa dòng ai biết nông sâu, vơ vẩn một
hồn cựu mộng, mối sầu day dứt sao chặt cho đứt, khối sầu nặng trĩu sao đập cho
tan … Hơi thu theo heo mây, thông ngàn vi vu lời gió vang từ miền xa lăng lắc,
thuyền nhớ bến mơ trong giấc mộng phai tàn.
Nhớ khi chiều sương, cùng ai trắc ẩn tấm lòng.
Biết bao buồn thương, thuyền mơ buồn trôi xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi đừng chờ mong
Biết bao buồn thương, thuyền mơ buồn trôi xuôi dòng
Bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi đừng chờ mong
Thu là sắc lông vũ hoàng hạc bay bay mãi bỏ trời mơ, là không
gian thăm thẳm diệu vợi của đêm nguyệt cầm ta gọi người trong gió, là ánh sáng
huyền ảo lung linh của sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.
Mùa vàng lên, biêng biếc bóng chiều rơi
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người...
Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu... ơi...
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người...
Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu... ơi...
Theo http://f319.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét