Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

Thoáng tiếng thu

    Thoáng tiếng thu     
  
  Chiếc đĩa CD nhạc tuyển “Tình ca mùa thu” chuyển động những vòng quay, du hồn tôi lắng trong những giai điệu mượt mà, êm dịu và tha thiết. Ngoài hiên, nắng thu vàng nhẹ tênh trên cành lá xanh xen lẫn lá vàng hoe, vàng ối nhè nhẹ lay lay theo gió. Những bụi cúc dại dưới gốc cau đang điểm xuyết vài đóa hoa sắc vàng óng, mượt mà rực lên giữa không gian vàng dìu dịu.Trong thinh không thoang thoảng mùi thơm như hương thanh trà. Mùa thu đang về, không như mùa hạ mang lại nỗi bức rức, hồ hỡi, tiết thu mang lại niềm an bình, nhẹ nhàng, sâu lắng, xa xôi và mênh mông hơn.
Ngày sương thành phố dâng mùa
Bóng thu chìm tịnh cánh thưa khởi vàng
       (Bóng sương – Hoài Khanh)
 Thu về, gió thoảng qua ngàn lá xôn xao. Những chiếc lá đã lìa cành, lả lướt rơi, chao liệng. Mỗi chiếc lá có một cách rơi với một vũ điệu mùa thu thật ngoạn mục và đó cũng là khoảnh khắc đẹp nhất của đời lá!
    Lá nằm phơi mình trên nền đất lạnh ẩm – lá vàng tươi, vàng đỏ,vàng giòn xào xạc theo gió, sao nghe lòng buồn mang mang, gợi nhớ âm thanh lá khô co quắp vỡ nát dưới bước chân nai vàng giẫm trên thảm lá rừng thu của Lưu Trọng Lư.
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô
    Gọi mùa thu mơ của nhạc sĩ Phạm Anh Dũng.
Anh gọi mùa thu mơ
Một sớm thu sương mờ
Nai vàng đạp trên lá
Bước từng bước xa xa
  Tiếng lá thu rơi, va chạm, động vỡ; tiếng gió rít nhẹ xao xác ngoài hiên; tiếng mưa rơi trên lá, trên mái nhà, đường phố…ngần ấy tiếng thu phả vào trong tôi những bâng khuâng, cảm xúc từ âm hưởng những tình khúc mùa thu của Tô Vũ,Trịnh Công Sơn,Từ Công Phụng, Trường Sa…
Lá thu nhẹ rơi rơi
Nắng thu vàng phai phai
Ai về âm thầm nẻo cũ bâng khuâng tình xưa?
                   (Tiếng chuông chiều thu – Tô Vũ)
    Nhìn qua làn sương mờ hư ảo mơ hồ của thời gian, nẻo cũ bao giờ cũng đẹp với những kỉ niệm không phai in dấu trong lòng người sâu đậm.
    Trịnh Công Sơn đã nương nhẹ cái đẹp chiều thu trong một phối cảnh dưới “ngàn cây thắp nến lên hai hàng”, con đường hoa nắng êm vắng, “lung linh nắng thủy tinh vàng” - thấp thoáng bóng dáng người em gái với “bước chân âm thầm” và “mắt em ngây tròn” đong đầy niềm tin yêu bát ngát.
Chiều đã đi vào vườn mắt em
Mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng
Để  nắng đi vào trong mắt em.
                      (Nắng thủy tinh)
   Hương thu vẫn ủ ấp trong nỗi riêng đời người dấu kín. Dĩ vãng tự nó đã đẹp! Thời gian qua đi, quay ngó lại “ từng thu qua, vời trông theo đã mờ” nhưng từng kỉ niệm với toàn vẹn dịu dàng, với toàn vẹn đam mê hay nghe đau từng vết thương sao mà quý thương đến vô cùng nâng niu ve vuốt trong nét nhạc của Từ Công Phụng “gom một chút nắng vàng hắt lên soi hạnh phúc trong tháng ngày đã qua”.
Một chiều êm, tay đan tay dìu nhau trên lối, đưa em đi nhè nhẹ vào đời
Bằng vòng tay, anh nâng niu mùa thu thức giấc, đưa em vào ngày tháng vỗ về
   (Tuổi xa người)
  Và cũng thu biếc nào ”lắng nghe muôn cung sầu hắt xuống đời” -  “nhòa theo từng gót chân  người xa vời”.
Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân người
Người buồn cho mai sau, cuộc tình ta tan mau
 Thoáng như chiếc lá vàng bay
 Mùa thu qua mùa thu qua hững hờ
 Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên nụ cười
 Mưa như nghẹn lời lệ nào em sẽ khóc ngàn sau
                                    (Giọt lệ cho ngàn sau)
    Nhìn những “chiếc lá rơi theo heo may” không khỏi chạnh lòng nghĩ đến sự cách biệt, đến nỗi buồn đau chia xa.  Nhạc sĩ Dzoãn Mẫn nhớ lại: "Tôi viết Biệt ly năm tôi vừa 20 tuổi. Hồi đó, cha tôi làm việc ở ga Hàng Cỏ, Hà Nội. Nhà ở gần ga nên tôi thường hay ra ga chơi,chứng kiến nhiều cuộc chia tay đầy nước mắt trên sân ga, nhất là những đôi trai gái yêu nhau nhưng vì hoàn cảnh phải ly biệt”. Tình xa trên những sân ga, tình xa trên những bến tàu - “Ôi còi tàu như xé đôi lòng”.  Cánh cửa tình yêu khép lại: Vàng thu ta mất nhau". Tiếng mưa thu buồn rưng rức, mưa kín trời đưa tiễn – “Biệt ly nhớ nhung từ đây”. 
Mấy phút bên nhau rồi thôi
Đến nay bóng em mờ khuất
  Người về u buồn khắp trời
Người ra đi với ngàn nhớ thương
                                     (Biệt ly)
   Gió thu hiu hắt từ xa thẳm thổi về, trời se lạnh, chơ vơ một mình với chiếc bóng bên trời. Tiếng mưa tạo nên những âm thanh buồn bã của mùa thu tựa như một nỗi tiếc nhớ xa xôi “chút kỉ niệm ngày đầu” cho một cuộc tình không may của nhạc sĩ Trường Sa
Chiều mưa không có em
 Đường phố quên chưa lên đèn
 Chiều mưa không có em
 Biết lấy ai chia hờn tủi
              Đan quyện với
Chậm lặng người đi
 Qua trên đường phố rét mướt
Dấu chân chưa tìm về 
Chút kỷ niệm ngày đầu
Để từng mùa thu đến
Ra đi không mang tin
Nỡ quên thôi đành sao                                                                (Mùa thu trong mưa)
   Mùa thu luôn luôn diễm ảo, nhưng luôn luôn gợi buồn. Thu về, những đám mây bàng bạc lãng đãng trôi trên bầu trời xanh thẳm, nắng tơ vàng vương vương, lá thu rơi rơi. Hương cỏ dại, hương lá quyện vào không gian chiều thu thắm vào hồn nhạc sĩ Cung Tiến lúc bấy giờ khoảng 14-15 tuổi bao mối cảm hoài, bao điều suy ngẫm.
Một mình đi lang thang trên đường
Buồn hiu hắt và nhớ bâng khuâng
Lòng xa xôi và sầu mênh mông
Có nghe lá vàng não nề rơi không
Mùa thu vàng tới là mùa lá vàng rơi
Và lá vàng rơi, khi tình thu vừa khơi
Nhặt lá vàng rơi, xem màu lá còn tươi
Nghe chừng đâu đây màu tê tái
Chiều hôm qua lang thang trên đường
Nhớ nhớ, buồn buồn với chán chường
Chiều hôm nay trời nhiều mây vương
Có mùa thu vàng bao nhiêu là hương.
                                         (Thu vàng)
  Tình yêu qua đi nhưng còn lại biết bao là kỉ niệm không rời ẩn khuất trong ngăn kéo niềm riêng. Kỉ niệm vẫn luôn đẹp ngay cả khi chúng ta đau xót, khổ sở. Mỗi khi tưởng nhớ, lòng người bỗng dưng mềm lại, chùng xuống, bùi ngùi và thương tiếc.
    Gió thổi mạnh, lá thu lao xao. Âm ba tiếng thu thuở nào bất chợt vọng về, khiến niềm thương nhớ “cố nhân” quay quắt, òa vỡ trong cơn hoài cảm của Cung Tiến bởi một tình yêu quá đỗi.
Chiều buồn len lén tâm tư
Mơ hồ nghe lá thu mưa
Dạt dào tựa những âm xưa
Thiết tha ngân lên lời xưa
Quạnh hiu về thấm không gian
Âm thầm như lấn vào hồn
Buổi chiều chợt nhớ cố nhân
Sương buồn lắng qua hoàng hôn
Lòng cuồng điên vì nhớ
Ôi đâu người, đâu ân tình cũ?
Chờ hoài nhau trong mơ
Nhưng có bao giờ, thấy nhau lần nữa  
Một mùa thu xa vắng
Như mơ hồ về trong đêm tối
Cố nhân xa rồi, có ai về lối xưa?
Chờ nhau hoài cố nhân ơi!
Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi,
Nhớ nhau muôn đời mà thôi!
Thời gian tựa cánh chim bay,
Qua dần những tháng cùng ngày
Còn đâu mùa cũ êm vui?
Nhớ thương biết bao giờ nguôi?
    Với từng ấy tiếng thu mà chiếc đĩa CD đang buông vào không gian buổi chiều âm thanh lời ca, cung nhạc những tình khúc mùa thu dìu dặt mà sâu lắng, nhẹ nhàng mà khắc khoải một nỗi hoài cảm mênh mông vời vợi.
    “Như một lời chia tay” với thoáng tiếng thu, xin mượn câu nói của ca sĩ Khánh Ly tôi đã từng nghe để làm câu kết: “Người sáng tác sẽ không còn, người trình bày sẽ mất!. Chỉ có tác phẩm là còn lại mãi mãi!.                                                                                   Nguyễn Văn Dũng 



1 nhận xét:

Cảm nhận ngàn đêm

Cảm nhận ngàn đêm MỘT Dân gian nói, hoàng hôn là lúc người dương và người âm có thể gặp nhau. Trong bộ phim nổi tiếng “Bao giờ cho đến Thá...