Nhưng chỉ là giấc mơ thôi
Ba mươi tuổi tôi vẫn còn trinh. Không. Tôi không xấu xí cũng
không có quan niệm bảo thủ phải giữ gìn trinh tiết cho đến khi lấy chồng. Quan
niệm này chỉ thịnh hành ở Việt Nam vào thế kỷ trước. Tôi không còn ở Việt
Nam và không muốn lãng phí thì giờ lo nghĩ về những phong tục tập quán đã lỗi
thời. Tất cả thì giờ và sức lực tôi dành cho việc học rồi đến công việc. Tôi muốn thành công và có địa vị vững chắc trước khi nghĩ đến tình yêu hay hôn
nhân. Tôi không cho tôi có cơ hội bị xao lãng ý chí nên không tìm hiểu hay quan
hệ sâu đậm với ai cả.
Một đôi lần đi chơi, uống cà phê hay vào quán rượu với những
người cùng lứa tuổi tôi đều có cảm giác thất bại, ngượng ngùng, và lạt lẽo. Có
một cái hàng rào vô hình nào đó ngăn cách tôi với những người Âu Mỹ, toàn một tụi
Jame và John, hay những Rob và Rex. Cũng cái hàng rào đó đã ngăn cách tôi với
những người Á châu trẻ tuổi lớn lên trong văn hóa Tây phương như gã người Nhật
Wantanabe, và hay tên Đại Hàn Huang. Huang là thằng bé thành thật nhất. Nó nói
“em giống thổ dân Mỹ với màu da nâu và mái tóc đen.” Lúc ấy tôi đang mặc cái áo
đầm trắng đeo xâu chuỗi đá turquoise và nó nhìn tôi không chớp mắt. Thật
ra, tôi nghĩ nó đang ngắm bộ ngực đầy đặn của tôi vì cổ áo cắt hơi sâu. Sau vài
lần đi uống cà phê nhàm chán nó nói “ tôi không muốn có người yêu là con mọt
sách!” Đôi khi, đi ngoài đường gặp nhau nó nhìn qua khỏi đầu tôi để không nhìn
thấy tôi. Thằng John trong nhóm làm lab với tôi khoe có cà phê ngon, bảo tôi nếu
đến nhà trọ của hắn, hắn sẽ đãi. Ly cà phê chưa uống xong, tôi đi rửa tay ngang
qua phòng ngủ thấy nó đứng trần truồng cạnh giường, tay cầm cái của quý, miệng
cười thật trơ trẽn. Lúc ấy tôi ước gì đó chỉ là giấc mơ để tôi có thể chỉ
tay vào nó và bảo rằng mày hãy biến mất đi thằng quỉ và tôi sẽ mỉm cười sung sướng
nhìn thấy nó tan rã từ từ từng mảng như một khúc phim bị cháy.
Sau đó, tôi càng trở nên khép kín hơn. Tôi không buồn
nhiều, chỉ thấy tiếc mình đã mất thì giờ cho những chuyện không đâu. Chúng nó đều
nói y hệt như nhau và tôi cũng đồng ý phần nào, tôi giống như người lạc loài từ
thế kỷ xa xôi nào trước. Cứ mỗi lần đi ngang một nhóm đàn ông, tôi lại tưởng tượng
người ta đang xì xào. Con nhỏ ấy không được bình thường. Nó lạnh
như một con cá chết. Có lẽ nó vẫn còn trinh đấy. Thế là nó có vấn đề rồi.
Phải có vấn đề gì đó nếu không là tâm lý thì phải là sinh lý. Hay nó là một con
nhỏ lesbian?
Với tụi con trai Mỹ tôi còn Việt Nam nhiều quá. Với đám
con trai Việt Nam tôi bị xem là whitewashed, bị tẩy não đến độ tưởng như mình
cũng là dân da trắng. Tôi không biết chìu chuộng hay nũng nịu, những đức tính
đáng yêu của một cô gái Việt Nam. Tuy nhiên tôi biết là tôi không có vấn đề trục
trặc về tâm lý hay sinh lý. Tôi quen nhận chìm những thèm muốn của thể
xác vào đam mê công việc. Tôi không nhát nhúa thẹn thùa nhưng quả là tôi ít nói
đến cục mịch. Tôi luôn luôn suy nghĩ về một chuyện gì đó và thích trình
bày suy nghĩ của mình bằng cách viết hơn là lời nói. Không sao, tôi vẫn
còn trẻ mà, chẳng gấp gáp gì. Tôi tự an ủi dù thầm biết rằng ở xứ này, thời đại
này, ba mươi tuổi mà vẫn chưa biết mùi đàn ông, có lẽ, bị xem là bất bình thường
không phải là chuyện lạ. Trên bắp tay trái của tôi bẩm sinh có một bớt
hình con bọ cạp màu đỏ. Chị Fumiko bảo là dấu Thủ Cung Sa, chỉ những trinh nữ
người thời xưa mới có. Con bọ cạp này hằng đêm cắn rứt bắp tay tôi ngứa
ngáy đau nhức lắm. Nếu quả thật nó là dấu hiệu của gái còn trinh thì tôi cần
phải mất trinh để bôi xóa nó.
Ông chủ bút tờ báo địa phương, Hừng Đông, bảo tôi viết về chủ
đề tình yêu qua internet. Ông muốn biết quan điểm của tôi về việc người ta quen
nhau và yêu nhau qua phương tiện này. Tình yêu qua internet có thành công
không. Lần đầu tiên họ gặp nhau như thế nào. Từ lúc quen nhau đến gặp nhau rồi
yêu nhau mất bao nhiêu lâu. Khi nào người ta đi đến chỗ làm tình với nhau. Qua
cách ông đặt tiền đề cho bài viết, tôi thấy, ông quan niệm chuyện yêu đương phải
theo một thứ tự cố định, quen rồi mới yêu, yêu rồi mới làm tình. Tôi
không muốn cãi ông. Ở Việt Nam trước kia, người ta cưới rồi mới làm tình, cưới
mà không yêu là chuyện thường. Cưới trước yêu sau; còn yêu trước hay sau khi
làm tình thì có lẽ tùy theo trường hợp. Thế hệ của tôi, cuối thế kỷ hai mươi đầu
thế kỷ hai mươi mốt, là thế hệ của internet, của e-mail và blogring, của Final
Fantasy và World of Warcraft. Chúng tôi là những tinh cầu cô lập. Người ta có
thể làm tình không cần phải yêu, chỉ cần say. Trong đại học ngủ với nhau
một đêm rồi ngày mai giả vờ không biết nhau là chuyện bình thường. Lắm
khi, giữa yêu thương và làm tình không có sợi tơ liên hệ nào dù mong
manh. Tình yêu làm no tâm hồn. Tình dục thỏa mãn thể xác. Cái nào đi trước
cái nào? Vì người ta yêu say đắm nên cảm giác nhục dục thăng hoa? Hay cái hòa hợp
tuyệt đỉnh của thể xác mở đường đến tình yêu? Tôi không biết! Không biết mà dám
nhận viết về chủ đề này. Viết về cái mà mình không có kinh nghiệm là một thử
thách to lớn, và chính cái thử thách này là điều hấp dẫn tôi.
Cũng như bao nhiêu người cùng thế hệ với tôi, mạng là nước và
tôi là cá. Tôi từng nghĩ nếu không có mạng chắc là tôi không sống nổi. Mạng thường bị mang tiếng oan là nơi ẩn náu của những người gian dối. Ngày nào
người ta cũng dèm xiểm chuyện người dối gạt người lừa đảo tình yêu và tiền bạc. Thật ra những chuyện lừa đảo về tình yêu đã có từ thiên cổ. Biết bao nhiêu chuyện
phụ tình bỏ rơi người yêu khi nàng vừa mang thai. Tuy nhiên tôi phải nhìn nhận
mạng có thể làm những người ít nói ít giao thiệp có cơ hội vùi mình trong những
trò chơi điện tử mà càng trở nên xa lánh xã hội. Rất nhiều người trong thế
hệ chúng tôi là những người nghiện mạng. Thậm chí ở Đại hàn có người bỏ
con chết đói vì mãi chơi trò chơi điện tử. Tôi không thuộc vào nhóm người ấy. Mạng là phương tiện như tiền hay xe hơi, hay quyền lực, biết dùng đúng cách nó
giúp ích rất nhiều. Lạm dụng nó thì nó có thể là liều thuốc độc. Những gì
cần thiết cho việc làm và cuộc sống, những mua bán thông thường, nghiên cứu
biên khảo từ những chứng bệnh thông thường đến những chữ lóng ngôn ngữ trên hè
phố tôi đều dùng mạng. Mạng giúp những người ở xa nhau, cách nhau nửa
vòng trái đất có thể quen nhau và trở thành bạn thân với nhau. Ngay cả những
người bạn tôi nói chuyện nhiều nhất, thân mật nhất, chơi đấu game điện tử hằng
ngày cũng là những người tôi quen trên mạng. Quen nhưng chưa hề biết mặt hay gặp
nhau. Tôi có thể bắt đầu chuẩn bị cho bài viết này bằng cách phỏng vấn
hai người viết blog tôi đọc khá lâu nên trở thành bạn. Hai người này quen nhau
qua blog, gặp nhau, yêu nhau, và kết hôn với nhau. Thật ra tôi không biết
chắc chắn là họ yêu nhau trước rồi gặp nhau hay gặp nhau rồi mới yêu
nhau. Tôi vào blog của họ mới nhận ra là sau khi họ cưới nhau hai người
post hình lên blog, bạn blog đến chúc mừng, hai người đi hưởng tuần trăng mật.
Sau đó họ không còn viết blog nữa. Tôi còn một nguồn tài liệu khác là Nobu, bạn
blog.
Nobu là họa sĩ. Tranh của ông gồm những đường thẳng, hẹp,
có góc cạnh sắc bén, nét mạnh và táo bạo, ông dùng nhiều màu đỏ đậm và vàng sậm
ngã sang nâu, phảng phất nét vẽ của Bernard Buffet. Khi ông vẽ phụ nữ khỏa thân
những sợi lông lởm chởm tua tủa như những cọng kẽm gai. Nét vẽ lạ và bắt
mắt. Ông cũng làm thơ và ngược lại với những đường nét trong tranh, thơ
ông có vẽ yên tĩnh như thơ của thiền sư. “Ta sống xa trần thế. Ngước mắt
nhìn chỉ thấy núi cao. Trong giấc mơ tĩnh mịch. Bên dòng suối chảy xiết. Bài
hát của ta là tiếng gió thoảng. Và lời thì thầm êm đềm của những giọt mưa. Hoa
nở rồi lả tả rơi trên mặt đất. Người đến rồi đi. Năm tháng trôi qua Cuộc
đời vẫn tiếp tục.” [1] Tôi thường hay “chat” với
Nobu. Những đêm mất ngủ tôi thường gửi ông một lời nhắn và ông lên mạng
trò chuyện với tôi. Tôi thích nghe ông nói về thơ và về hội họa. Ông bảo rằng ông thích đọc blog của tôi vì tôi có cái nhìn về cuộc đời rất hiền
lành đôi khi ngây thơ. Dường như, chúng tôi là những tâm hồn rơi lại từ thế kỷ
trước, lạc loài trong cuộc sống thật. Sự sống thật cho tinh thần nằm trong thế
giới ảo của internet. Một thế giới chỉ cần nhấn nút, tắt điện, những hoạt động
nối liền thế giới cũng tắt theo. Biến mất như chưa bao giờ có mặt.
Nhưng tôi chờ mãi mà chẳng thấy ông. Những câu nhắn gửi
đi không được hồi đáp. Nobu biến mất như chưa bao giờ hiện diện làm cho
tôi vật vờ lao đao. Đang ngủ tôi thức giấc tìm ông. Buổi sáng tôi vào mạng
chờ ông. Sật sừ vì thiếu ngủ. Trước đây thỉnh thoảng ông bận việc biến mất
một đôi ngày, nhưng luôn luôn báo trước, hay giải thích lý do vắng mặt sau đó.
Buổi trưa tôi tìm. Buổi tối tôi tìm. Tôi mong một e-mail, bài mới
trên blog của ông, một câu nhắn tin, hay cái chấm xanh chấm vàng trên Google
chat. Gì cũng được để tôi biết là ông có mặt. Cái vắng mặt của một người tôi
chưa hề gặp mặt lại hiện hữu trong tôi thật đậm nét. Tôi nghiện ông hay tôi
nghiện internet?
Tôi sợ có chuyện gì xảy ra. Hay là ông đã chết? Không, không thể được. Tôi chỉ có ông là bạn, là thầy, là người cho tôi
tâm sự những khi tôi bị mất ngủ. Nếu ông ấy chết làm sao tôi biết được? Nhưng
tôi có cần phải có sự hiện diện của ông không? Tôi có thể viết bài báo mà không
cần đến sự giúp đỡ của ông, nhưng tôi không chịu được sự vắng mặt của ông. Bỗng
dưng sự vắng mặt của một người trong thế giới ảo lại trở nên một chỗ trống đậm
nét trong cuộc sống thật của tôi. Tôi nhớ quay quắt một người tôi chưa hề quen,
chưa hề biết mặt. Kỳ lạ nhỉ. Cái thế giới tưởng chỉ cần bấm nút là nó biến mất
lại đầy tràn trong đời sống thật làm đảo lộn chuyện ăn uống ngủ nghỉ. Nếu cả cuộc
đời trăm năm là vô thường thì những đau đớn hằng ngày của cuộc đời như đau
răng, đau bụng, đau tim, đau tình, đều có thật. Fumiko nhìn thấy cái quằn quại
vật vã trong tôi nên an ủi. Tôi rên rỉ. “Chuyện gì xảy ra? Tại
sao ông ấy biến mất không từ giả như thể em chẳng hề có mặt trên đời vậy.” Fumiko đẩy cái mũ che vầng trán của chị, ngước mắt “Thì đời nó như thế.
Người ta làm blog, chán rồi thì người ta bỏ đi, đoạn tuyệt với những người quen biết. Đóng một cái blog này mở một cái blog khác, như bắt đầu một cuộc sống mới. Thế giới blog chỉ là thế giới ảo. nơi người ta có thể dối trá, khoác lên người những hình ảnh huy hoàng tốt đẹp mà trong cuộc sống thật người ta hằng mơ ước. Ông ta chẳng là gì của cô cả.” Đúng là ông ấy chẳng có liên hệ gì với tôi tuy nhiên tôi không đồng ý với chị thế giới blog chứa đựng toàn ảo tưởng và dối trá. Tôi rất thành thật và tôi tin là Nobu cũng thành thật như tôi. Thật ra thế giới mạng lại là nơi tôi dễ sống thật với chính tôi nhất. Tôi không hề mơ ước gì ở ông. Nobu cũng không hứa hẹn gì với tôi. Chúng tôi như hai người láng giềng cách nhau qua một tấm vách vô hình. Hoặc có lẽ tấm vách là có thật và chúng tôi là bóng ma. Hay có phải mạng là mặt hồ trong và chúng tôi là những con chim bói cá ngắm và câu mãi vầng trăng của mình ở dưới đáy hồ?
Người ta làm blog, chán rồi thì người ta bỏ đi, đoạn tuyệt với những người quen biết. Đóng một cái blog này mở một cái blog khác, như bắt đầu một cuộc sống mới. Thế giới blog chỉ là thế giới ảo. nơi người ta có thể dối trá, khoác lên người những hình ảnh huy hoàng tốt đẹp mà trong cuộc sống thật người ta hằng mơ ước. Ông ta chẳng là gì của cô cả.” Đúng là ông ấy chẳng có liên hệ gì với tôi tuy nhiên tôi không đồng ý với chị thế giới blog chứa đựng toàn ảo tưởng và dối trá. Tôi rất thành thật và tôi tin là Nobu cũng thành thật như tôi. Thật ra thế giới mạng lại là nơi tôi dễ sống thật với chính tôi nhất. Tôi không hề mơ ước gì ở ông. Nobu cũng không hứa hẹn gì với tôi. Chúng tôi như hai người láng giềng cách nhau qua một tấm vách vô hình. Hoặc có lẽ tấm vách là có thật và chúng tôi là bóng ma. Hay có phải mạng là mặt hồ trong và chúng tôi là những con chim bói cá ngắm và câu mãi vầng trăng của mình ở dưới đáy hồ?
Tôi thèm thuồng và chờ đợi nhưng không biết mình thèm thuồng
gì và chờ đợi gì mà ruột gan thắt thẻo như có gì cấu xé Tôi sẽ hóa đá nếu
tôi không gặp ông. Tôi sẽ bốc cháy nếu tôi mất ông. Ô hay, mày điên rồi
Bé ạ. Mày không thể mất cái mày không có. Chẳng làm sao mày trở về thời kỳ
mày chưa hề biết ông. Thưở chưa có ông tôi không có khoảng trống trong tâm hồn. Bây giờ không tìm thấy ông khoảng trống sao quá mênh mông. Tôi cần có ông để
tôi nói đủ thứ chuyện vớ vẩn, quyển sách hay, cuốn phim hấp dẫn, thời tiết nơi
chúng tôi ở. Đã ăn trưa chưa, ăn chiều chưa, hôm nay ăn món gì, có ngon không,
cho tôi ăn với, nơi tôi đã đi qua, nơi tôi mong ước được đến thăm trước khi chết.
Chính những chuyện không tên này đã đưa chúng tôi đến gần nhau. Có lẽ vì ở xa
nhau, không biết nhau, không chờ đợi mong ước gì ở nhau, những điều chúng tôi
trò chuyện với nhau là những điều rất thật, những điều người ta không dễ nói
khi người ta đối diện nhau. Người ta thường cho là tôi lập dị, không hòa hợp với
mọi người. Thật ra tôi chỉ là người sống nội tâm, mang mặc cảm là mình
không khéo giao tiếp nên không được mọi người yêu mến. Tôi không thấy, ở ông
cũng như ở tôi, cái nhu cầu phải gây ấn tượng cho đậm đà, hay cần phải đánh
bóng bản thân mình. Để làm gì? Trong thế giới ảo này nhan sắc, tài
sản và địa vị không có chỗ đứng; ngoại trừ khi chúng tôi lôi nhau ra đời sống
thật, đốt cháy nhau bằng ánh sáng của cuộc đời. Chúng tôi nói với nhau những
điều chúng tôi thích và những điều chúng tôi không thích. Điều phù hợp giữa
ông và tôi là được nói thật ý nghĩ của mình, được viết về cảm xúc lẫn suy nghĩ
của mình. Chúng tôi cùng không thích đám đông. Giữa đám đông tôi lạc
lõng, nhỏ bé, vô duyên, dị hợm. Thường khi, người chung quanh chán ghét sự có mặt
của tôi và tôi cũng chán ghét sự có mặt của chính tôi khi bị người vây
quanh. Tôi chỉ thấy thong thả tự nhiên khi tôi nói chuyện với ông. Rất nhiều khi tôi ước gì có thể vói vào trong computer rồi kéo ông ra bên
ngoài, ôm mặt ông và hôn ông cho đến khi mềm môi. Rất nhiều đêm tôi ao ước
được nằm trong lòng ông dúi đầu vào ngực ông, tưởng tượng mùi của ông. Nếu
tôi điên thêm một chút nữa có lẽ tôi sẽ tin là tôi có thể biến vào trong cái
computer để đi tìm ông. Chờ ông trên mạng tôi thấy mỏi mòn. Khi tôi
ngã ốm vì tuyệt vọng thì ông lại xuất hiện. Bing! Cái đèn xanh bên cạnh khung cửa
sổ trên màn ảnh computer như một nụ cười duyên.
“Chào bé. Cô có khỏe không?”
“Tôi kiệt sức!”
“Tại sao?”
“Thiếu ngủ!”
“Tại sao không ngủ?”
“Uhm! Có một bài cần phải viết mà không viết được vì không
yên tĩnh.”
“Nếu muốn, cô có thể dùng cái xưởng họa của tôi để dưỡng sức
vài ngày. Ở đây cô phải viết vì không có gì để chi phối. Không Tivi, rất
yên tĩnh! Cô có thể vào mạng bằng cell phone nếu hãng phone cô dùng có cung cấp
dịch vụ ở vùng này. Ở giữa thung lũng chung quanh nhiều núi nên không bắt
sóng dễ dàng, bất tiện nhưng lại tiện vì sẽ ít đi một cái có khả năng chi phối
tư tưởng của mình.”
Ông e-mail kèm theo cả bản đồ chỉ đường tôi đến chỗ xưởng họa
của ông. “Cô cần cái bản đồ vẽ tay này vì sau khi ra khỏi quốc lộ 115 và tỉnh lộ
806 rồi vào hương lộ cô sẽ phải dùng những con đường không có bảng tên. Cô phải lái xe vì nơi đây không có đường giao thông công cộng. Cô sẽ phải đậu
xe ở con đường chính và đi bộ chừng hai cây số để đến nơi.”
Tôi nhận lời. Xưởng họa của ông nằm trong một khu rừng ở
phía Tây Bắc cách nơi tôi ở chừng hai giờ lái xe.
Nằm giữa rừng cây, xưởng họa của ông là một ngôi nhà nhỏ kiểu
Tudor tường đá, cửa chính và các cửa sổ cũng như dọc theo mái nhà có những đường
viền sơn màu xanh lá cây. Dọc theo cửa sổ là những sợi dây ivy bắt đầu
chuyển sang màu đỏ thẫm. Nắng xuyên qua lá thành một màu vàng anh dịu mắt. Căn nhà có dáng dấp của những căn nhà trong cổ tích thần tiên, như thể tôi vừa
lạc vào một thế giới trong tranh của Thomas Kinkade. Tôi như đang đứng trong một
vùng hào quang. Lòng tôi lâng lâng và thèm được ngủ một giấc dài. Đối với
những người có bệnh mất ngủ đây là một cảm giác rất đáng mừng. Tôi rà
ngón tay dưới thảm lót chân lấy chìa khóa theo lời ông dặn, tự mở cửa vào
nhà. Bên trong rộng hơn tôi nghĩ. Phòng khách có lò sưởi. Gỗ dùng để
đốt sưởi chất ngoài hiên nhà. Trong nhà khá lạnh, bụi phủ đầy, dường như
ít được dùng. Ngôi nhà sáng sủa nhờ có nhiều cửa sổ. Bên trong trang trí rất
đơn giản với rất nhiều tranh treo trên tường. Sơn màu và cọ vẽ để ở một
góc nhà lộn xộn bừa bãi. Vài ba tấm vải trên khung vẽ dở dang. Dường như
chủ nhân làm nhiều việc cùng một lúc hay rất mau chán nên không tiếp tục công
trình của mình khi mất hứng. Phòng to nhất được dùng làm phòng vẽ. Phòng
nhỏ hơn có để một giường nhỏ, khăn trải giường màu nâu sậm, treo trên tường đá
của phòng ngủ là một bức tranh thật to vẽ rừng cây lá với những chùm nắng màu
xanh xuyên qua lá. Tôi bật một công tắc đèn, ánh sáng màu indigo dìu dịu tỏa ra
từ góc phòng. Ánh sáng làm bức tranh đổi màu. Tôi qua phòng vẽ, mở đèn.
Ánh đèn rọi vào một tấm tranh sơn dầu còn dang dở trên giá vẽ hình một đồng cỏ
rộng bát ngát trong trời hoàng hôn màu cam sẫm và một con đường lát gỗ dài dẫn
hun hút vào chân trời. Tôi có cảm giác bức tranh này còn thiếu một cái gì
đó. Một con ngựa trắng chẳng hạn.
Tôi đi vòng quanh, chiêm ngưỡng cái lò sưởi với ống thông
khói làm bằng đá, sờ vào tường mân mê những kẽ đá. Trời vào thu mau tắt nắng
nên bên trong hơi lạnh. Tôi thấy mệt. Nếu được ngủ có lẽ giấc ngủ sẽ rất
dài. Tôi loay hoay nhóm lò sưởi nhưng không biết cách.
Thật ra chúng tôi không biết gì về cuộc sống cá nhân của
chúng tôi ngoài blog hiệu ai cũng biết là tên giả. Nobu là tên tôi gán cho ông
đựa theo một nhân vật trong một quyển truyện nổi tiếng nói về một nàng kỹ nữ Nhật. Nhân vật Nobu là một người thông minh, giàu tình cảm, hơi cộc cằn nhưng rất
chân thật, nhất là trong tình yêu. Nhân vật này bị cụt một tay và mặt ông
có sẹo vì bị bỏng trong chiến tranh. Tôi tự hỏi không biết ông có xấu xí
như Nobu không. Liệu tôi có hãi sợ ông khi mặt ông có sẹo và tay ông bị cụt? Liệu ông có thất vọng khi gặp mặt tôi? Chúng tôi chưa bao giờ định nghĩa liên hệ
giữa chúng tôi, tình bạn hay tình yêu. Fumiko bảo rằng nếu đó là tình yêu
thì chỉ là tình yêu giả. Yêu giả là gì? Là tưởng mình yêu mà thật ra mình
không yêu? Hay yêu mà không nghĩ đến hôn nhân? Tôi không biết. Tôi chưa
bao giờ tự hỏi mình điều này. Thà yêu giả còn hơn ghét thật như tôi đã từng
ghét mấy thằng bạn trai, phải không chị Fumiko?
Fumiko can ngăn tôi.
“Có biết hắn ta như thế nào mà đi gặp. Gặp kẻ xấu nó lừa cho.
Không sợ người ta bắt làm nô lệ phục vụ tình dục, bỏ đói và trói cô vào trong tủ
đứng à?”
“Chị cứ lo sợ hão.”
Vì biết tính chị nên tôi không nói thật dụng ý của tôi trong
chuyến đi này ngoài việc tôi cần viết về một mối tình trên internet. Có lẽ
chị không bao giờ ngờ được một người con gái khép kín như tôi lại muốn làm chuyện
táo bạo, tìm người để đánh mất trinh tiết, như thế này. Tôi đoán nếu biết sự thật
Fumiko sẽ nói, “kể cả đàn bà Tây phương cũng không làm chuyện điên rồ như thế.
Những người tính chuyện lâu dài không bao giờ ngủ với người đàn ông ngay buổi đầu
gặp gỡ. Biết bao nhiêu phụ nữ Hồi Giáo và phụ nữ Trung Hoa tìm cách may
vá lại màng trinh còn em tự tìm cách phá trinh. Phá trinh để làm gì? Để được bọn
con trai xem em là người bình thường? Và như thế có nghĩa là em công nhận em
không bình thường?” Ở đại học tôi sợ nhất là trò chơi quay cái chai khi miệng
chai chỉ trúng người bị chỉ phải khai lần đầu tiên đã làm gì để mất trinh và mất
như thế nào. Các bạn tôi mất trinh ở trên giường bố mẹ lúc mười sáu tuổi với bạn
học, trong nhà tắm, trong cầu tiêu của Câu Lạc Bộ đánh tennis. Tôi thường tìm
cách đi lấy thức ăn, nước đá, nhức đầu, đau bụng, cần gọi điện thoại cho ai đó,
hay đi tiểu và chuồn. Ha, có lẽ lời phê phán của bọn con trai làm tôi nao
núng. Vả lại trước sau gì cũng một lần mất thì mất với Nobu có lẽ dễ chịu
hơn. Tôi cần phải có một kế hoạch để chuyện xảy ra một cách tự
nhiên. Nhưng tại sao lại chọn ông mà không là một người nào khác? Thứ nhất
là bởi vì tôi thích ông hơn bất cứ người nào tôi đang quen biết. Thứ hai
là tôi tin cậy ông. Ông dịu dàng, thông minh, và chân thật. Nếu ông
không thích tôi và không muốn làm tình với tôi ông sẽ không làm tôi xấu hổ và
đau đớn.
Fumiko không phải là người thân của tôi. Chị chỉ là con
búp bê kokeshi cao chừng sáu tấc đội mũ lụp xụp. Tôi chưa bao giờ kể cho
bất cứ ai biết sự hiện diện của chị bởi vì sẽ chẳng ai tin tôi và người ta sẽ
cho là tôi điên. Tôi gặp chị ở một chợ trời. Đó là một con búp bê bằng gỗ
có đường kính bằng cái ly uống nước. Tôi có cảm tưởng là con búp bê nhìn
theo tôi và tôi nghe như có người nói thầm bên tai “Cô bé ơi cô nên mang tôi về,
tôi sẽ là bạn tốt của cô đấy.” Theo lời Fumiko, chị được tạc từ loại gỗ
Ent sống trong rừng Bắc Âu thời cổ xưa. Ent là giống cây biết đi biết
nói. Có một nhánh cây bị sét đánh gãy cành rơi xuống suối rồi ra sông rồi
ra biển. Nhánh cây này được một nhà chuyên môn làm đồ chơi bằng gỗ tạc
thành một con búp bê. Vào một dịp khác tôi sẽ kể cuộc đời lưu lạc của
Fumiko nhưng ở đây tôi chỉ xin giới thiệu vắn tắt. Tên của chị dài cả chục
mẫu tự với nguyên âm phụ âm đứng lộn xộn tôi không thể nào nhớ hết nên tôi đặt
tên chị là Fumiko có nghĩa là giấc mơ. Vì được khắc từ một nhánh cây Ent
bị sét đánh chị mất khả năng đi đứng nhưng chị có thể xoay vòng tròn cúi đầu ngẩng
đầu. Chị vẫn còn giữ được khả năng nói chuyện, thật là may mắn cho
tôi. Tôi không biết tuổi chị nhưng trông dáng dấp chừng năm mươi. Khôn ngoan và dịu dàng, Fumiko nhanh chóng trở thành thân nhân duy nhất của
tôi. Chị bảo đừng nói về thân thế của chị cho bất cứ người nào biết vì sẽ
chẳng ai tin đâu. Vả lại chỉ có những người đã từng chết đi sống lại như
tôi mới có khả năng nghe và thấy chị nói.
Fumiko không cần phải dặn vì tôi chẳng có ai thân để kể. Tôi
có thể hòa nhập vào cuộc đời ở mức độ nhất định như khi phải làm việc tuy nhiên
tôi không thể thân mật với ai hết. Chuyện gì nếu tôi không nói với Fumiko
thì tôi nuốt ực vào trong lòng. Thế giới của tôi là thế giới ảo. Ở
đó không ai biết tôi giàu hay nghèo, đẹp hay xấu, dễ thương hay đáng ghét. Tôi
lang thang trong thế giới blog xem người ta làm bạn, kể chuyện, làm thơ, ca
hát, đôi khi nói lén nói xấu thậm chí chửi bới nhau. Tình cờ tôi bắt gặp blog của
ông, họa sĩ biết làm thơ. Blog ông vắng vẻ tưởng chừng bỏ hoang. Tôi để một
bình luận không ngờ ông phúc đáp. Tôi tò mò về hội họa và thích thơ ông. Tôi
không biết hình dáng ông nhưng qua thơ tôi đoán là ông rất già. Bỗng nhiên ông
trở thành người thân thứ hai của tôi nhưng tôi không nói cho ông biết điều này.
Fumiko không thích thế. Tôi đặt chị trên kệ gỗ phía sau lưng tôi. Ngăn kệ
cao hơn đầu tôi nên ở vị trí của chị nhìn thấy mọi trò chuyện của tôi và ông
trên computer. Chị phản đối toan tính của tôi kịch liệt. Nếu tôi
còn mẹ hay có chị thì mẹ và chị tôi chắc chẳng buông tha. Ôi ôi lẽ nào cột
lại tìm trâu. Nhỡ ông ta có vợ thì sao?
Đó là cách suy nghĩ của những người thuộc thế hệ cũ. Thời
bây giờ các bạn gái của tôi thường xuyên là những người đi bước trước, tấn công
trước, chúng nó, đám con gái tự tin và thành công là những người chủ động tìm
kiếm chọn lựa và nếu cần họ cũng ra tay cướp giật. Tôi là người lạc loài
từ thế kỷ trước. Và tôi đâu có toan tính chuyện lâu dài thì ông có vợ hay
không đâu có ăn nhằm gì. Fumiko nói: “Em yêu ông ấy mất rồi, sao lại đi yêu một
cái bóng ảo như thế. Tỉ như ông ấy xấu trai, mặt sẹo và cụt tay?” Tôi trấn
an chị. “Không đâu, em chỉ dùng xưởng họa của ông để viết bài cho yên
tĩnh.” Chị cười khảy vì câu nói dối vụng về của tôi. Tôi nói thêm như để
cố thuyết phục chị. “Ở chỗ ông không có gì để chi phối tư tưởng của em
như ở đây, internet, công việc, phone, tiếng xe chạy chẳng hạn.” Tôi nghĩ là
tôi chưa hề yêu ai và tôi cũng không biết là tôi có yêu ông không. Tôi chỉ
thấy là tôi nhớ ông khi ông vắng mặt. Tôi nghĩ về ông như buổi sáng tôi
nhìn thấy sao mai trước khi nhìn thấy mặt trời. Và trong đêm nhìn qua cửa
sổ sao mai lấp láy làm tôi nghĩ đến đôi mắt của ông ở một nơi xa xôi nào đó.
Khi tôi thức giấc căn nhà đã ấm hẳn. Lò sưởi đã được
nhóm. Tôi nghe tiếng củi nổ lách tách mùi củi cháy thật thơm; đó là hương
mùa thu. Thoang thoảng từ phòng ngoài tôi ngửi thấy mùi nước táo vắt được
hâm nóng. Trên giường là một cái áo kimono bằng vải trắng thật dày và hơi
thô. Mùi vải thơm giản dị. Trời bên ngoài đã tối. Tôi với lấy cái
kimono vào phòng tắm. Nước nóng làm tôi dễ chịu. Lòng tôi rộn rã cùng với một
chút lo lắng. Nhỡ mà ông không thích tôi?
Tôi lúng túng chìa tay ra. Ông nắm khẽ tay tôi rồi kéo
nhẹ tôi vào người ông. Tôi đưa má cho ông hôn, cả hai bên. Tôi ngửi
thấy mùi thơm nhẹ nhàng của vỏ chanh và quế trong kem cạo râu của ông.
Chiều cao trung bình nhưng vì quá gầy nên thoạt trông ông có vẻ cao. Tóc
húi ngắn, trắng gần hết. Da rám nắng rắn rỏi. Màu tóc phản ảnh màu
da trông rất hay. Áo polo màu đỏ, quần khaki. Không đoán được tuổi
ông có vẻ của người chừng năm mươi mà cũng có thể là bảy mươi.
Không giống Nobu trong óc tưởng tượng của tôi chút nào. Một người đàn ông đứng tuổi rất đẹp trai. Tuy mới gặp lần đầu nhưng chúng tôi như đã quen nhau từ lâu lắm. “Ông đến lúc nào, bằng gì, đậu xe ngoài đường rồi đi bộ vào rừng?” Ông nheo mắt cười. Tôi cỡi ngựa, con ngựa trắng đang ở ngoài sân dưới gốc cây. Tôi ngó ra cửa sổ nhưng không thấy gì. Ngang qua bức tranh có con đường gỗ dài chạy vào chân trời hoàng hôn màu cam sẫm tôi nhìn thấy có một con ngựa trắng. Tôi quay mặt đi, cho rằng vì lo lắng và bị kích động tôi trông gà quá cuốc. Cũng có thể vì tôi quên không uống thuốc trị bệnh thần kinh.
Không giống Nobu trong óc tưởng tượng của tôi chút nào. Một người đàn ông đứng tuổi rất đẹp trai. Tuy mới gặp lần đầu nhưng chúng tôi như đã quen nhau từ lâu lắm. “Ông đến lúc nào, bằng gì, đậu xe ngoài đường rồi đi bộ vào rừng?” Ông nheo mắt cười. Tôi cỡi ngựa, con ngựa trắng đang ở ngoài sân dưới gốc cây. Tôi ngó ra cửa sổ nhưng không thấy gì. Ngang qua bức tranh có con đường gỗ dài chạy vào chân trời hoàng hôn màu cam sẫm tôi nhìn thấy có một con ngựa trắng. Tôi quay mặt đi, cho rằng vì lo lắng và bị kích động tôi trông gà quá cuốc. Cũng có thể vì tôi quên không uống thuốc trị bệnh thần kinh.
Tôi bị bệnh hoang tưởng. Tôi thường nhầm lẫn giữa thật
và mơ. Và đó là một trong những lý do đã khiến tôi không thể thân mật với
ai. Đôi khi tôi yêu mến một anh con trai nào đó rồi chợt khám phá ra đó
chỉ là nhân vật mà tôi tưởng tượng ra. Lâu dần tôi tập cho mình nhận biết
người nào là người thật và người nào là người tôi sáng tạo ra. Người nào
luôn luôn chìu ý tôi, biết cách làm tôi cười, luôn luôn có mặt khi tôi cần, và
biến mất khi tôi bảo anh ta tôi cần yên tĩnh để làm việc, đó là người giả do
tôi tưởng tượng ra. Nobu là người thật, tôi biết, vì ông chỉ đến lúc nào
ông có thể đến, ông không chìu ý tôi, giữa tôi và ông là một không gian rất ảo.
Ông thật nhưng cũng rất giả vì tôi biết ông mà vẫn chưa biết ông là ai. Bất cứ
chuyện gì xảy ra giữa tôi với Nobu trong lần gặp nhau này tôi sẽ dùng làm kinh
nghiệm cho bài viết. Kinh nghiệm sống. Chuyện có thật và có thể chứng
minh.
Ông chiên cơm và khui chai wine. Rượu làm tôi ấm người,
má hơi nóng, người tôi râm ran dễ chịu. Lò sưởi cháy âm ỉ, ông tắt đèn đốt
nến. Chúng tôi nói chuyện vẩn vơ như đã nói chuyện với nhau qua mạng. Ông dọn chỗ ngủ của ông ngay phòng khách cạnh lò sưởi. Ông nhường phòng
ngủ cho tôi. Óc tôi quay cuồng tìm cách quyến rũ ông. Không thể mượn rượu
làm bộ say vì cả hai chúng tôi đều không uống nhiều và nếu uống cho say thì tôi
sẽ say trước ông. Tôi muốn mời ông khiêu vũ nhưng không biết bắt đầu như
thế nào. Một màn tango hay rumba dễ gợi thèm và khiêu khích. Rumba
là một điệu vũ của tình yêu mà. Nói như một nhân vật trong một bộ phim khiêu vũ
tôi yêu thích là với Rumba người ta ném trái tim lên sàn nhảy và dày xéo nó để
cái đau đớn của trái tim hiện lên những bước chân. Còn với Tango tôi có
thể ngồi lên đùi ông khi chân của ông ở giữa hai chân tôi, và tôi sẽ nhón chân
lên mà hôn ông. Nhưng ông không có vẻ gì muốn khiêu vũ. Nếu tôi rủ
mà ông không biết khiêu vũ thì có thể làm ông ngượng. Tôi có nhạc trong
laptop. Các đĩa nhạc của ông tôi thấy chỉ có nhạc giao hưởng, độc tấu vĩ cầm,
và độc tấu hắc tiêu. Ông bảo, “cô bé ngủ ngon nhé, tôi muốn vẽ đêm
nay. Cô nên tự nhiên, muốn mở đèn để viết lúc nào tùy ý. Bao giờ viết
xong bài thì hãy về.”
Tôi vào phòng vẫn mặc cái kimono trắng ông đưa cho tôi. Đây là giường là chăn của người đàn ông tôi muốn bước vào đời tôi. Tôi
trăn trở mãi không biết làm sao để dẫn ông vào giường. Những nàng cung nữ ngày
xưa đã thả lá dâu để xe kéo bằng dê đưa vua đến với họ. Tôi không có gì để
mời gọi ông. Tôi không muốn khi quay về nhà tôi vẫn còn là xử nữ. Ông sẽ phản ứng ra sao nếu tôi cứ ra ngoài phòng khách ôm lấy ông mà hôn và lột
trần ông ra? Tôi hồi họp tay chân lạnh ngắt. Tôi sợ à? Vô lý! Hay là tôi
cứ nói thẳng với ông là tôi muốn ông ngủ với tôi. Đàn ông mà, họ có thể
làm chuyện ấy cho dù họ không yêu thương người đàn bà, đúng không? Wine thường
có phản ứng kỳ cục trong cơ thể tôi. Nó làm tôi buồn ngủ nhưng không ngủ
được ngon giấc. Tôi mở computer nghe nhạc.
Ông gõ, cửa phòng mở hé. “Cô bé còn thức à? Nhạc
hay đấy cho tôi mời cô một bài khiêu vũ nhé.” Tôi tung chăn, thầm nghĩ, ước
gì ông vào phòng leo lên giường với tôi. Tôi mở bài Santa Maria to hơn. Tiếng
nhạc nghe như tiếng tim đập dồn dập. Tôi qua bên phòng vẽ. Tranh, cọ vẽ
được dồn qua một góc. Ông cầm bàn tay trái của tôi nâng ngang tầm vai,
ngón tay cái của ông ấn phía dưới xương bả vai phải của tôi một chút, vững chắc,
điệu nghệ, lưng và cổ thật thẳng, chân hơi rùn xuống. Ông đưa tôi đi theo
tiếng nhạc bằng bước chân của loài báo. Ông xoay người tôi nửa vòng xô ra, ông
cuốn người tôi nửa vòng quay trở lại trong vòng tay ông, nhún người nghiêng về
phía sau, những dip, những promenade, tôi theo bước ông dìu như đi
trong mơ, bụng dưới chúng tôi tưởng như chạm mà không chạm dù tôi nghe hơi ấm từ
người ông toát ra lan đến bụng tôi. Bước tiến bước lùi đôi chân chúng tôi hoàn
toàn đan vào nhau va chạm ở phía bên trong đùi gần háng làm người tôi rạo rực.
Người tôi nóng hừng hực và ẩm ướt. Đôi lúc má chúng tôi áp vào nhau. Tôi
nghe hơi thở ông nồng mùi thú hoang, làm tôi muốn cắn, muốn nhai nuốt
ông. Tôi muốn giả vờ ngã và kéo ông đè lên người tôi, hay là tôi đè lên
người ông.
Ý nghĩ mới vừa thoáng qua mà bản nhạc sắp chấm dứt. Nốt nhạc cuối ông bẻ người tôi ngửa ra phía sau. Ôi tôi đã để lỡ cơ hội rồi Chân ông duỗi dài và tôi lỡ trớn phải ngồi lên đùi ông. Tôi thảng thốt cảm thấy phía dưới mình trống trải. Cái kimono buông thả và tôi trần trụi. Ngực tôi đập loạn xạ và tôi tỉnh ngủ. Chỉ là giấc mơ thôi sao? Sao mà giống thật thế. Tôi hay có những giấc mơ không đầu không đuôi vô nghĩa không mạch lạc nhưng chi tiết rất sống động. Giấc mơ này ngoài vừa mạch lạc vừa sống động làm tôi thấy tiếc nuối ước gì được mơ lâu hơn. Chưa khi nào tôi được dìu trên sàn nhảy như thế. Sau một lúc bàng hoàng tôi tự cười mình, đã mong muốn mãnh liệt đến độ cái mơ ước chạy vào trong giấc mơ mà sao tôi lại sợ hãi khi thấy cảm thấy mình trần trụi. Kỳ cục chưa.
Ý nghĩ mới vừa thoáng qua mà bản nhạc sắp chấm dứt. Nốt nhạc cuối ông bẻ người tôi ngửa ra phía sau. Ôi tôi đã để lỡ cơ hội rồi Chân ông duỗi dài và tôi lỡ trớn phải ngồi lên đùi ông. Tôi thảng thốt cảm thấy phía dưới mình trống trải. Cái kimono buông thả và tôi trần trụi. Ngực tôi đập loạn xạ và tôi tỉnh ngủ. Chỉ là giấc mơ thôi sao? Sao mà giống thật thế. Tôi hay có những giấc mơ không đầu không đuôi vô nghĩa không mạch lạc nhưng chi tiết rất sống động. Giấc mơ này ngoài vừa mạch lạc vừa sống động làm tôi thấy tiếc nuối ước gì được mơ lâu hơn. Chưa khi nào tôi được dìu trên sàn nhảy như thế. Sau một lúc bàng hoàng tôi tự cười mình, đã mong muốn mãnh liệt đến độ cái mơ ước chạy vào trong giấc mơ mà sao tôi lại sợ hãi khi thấy cảm thấy mình trần trụi. Kỳ cục chưa.
Tôi ra đứng cạnh ông. Ông mặc quần pajama màu xanh và cởi
trần. Trên giá vẽ bức tranh có bầu trời hoàng hôn màu cam và bên cạnh con đường
gỗ chạy dài tít chân trời đã thấp thoáng đường nét của của một con ngựa trắng
thứ hai. Mùi sơn thật nồng. Tôi lấy một cây cọ nhỏ chấm vào một mảng màu
và soi gương tự vẽ một cái hoa trắng trên má. Rồi tôi vẽ một cái mặt
cười màu trắng trên mu bàn tay trái. Khi ông nhìn thấy tôi vẽ lên cổ chân
tôi, ông hỏi: “Em có cho phép tôi vẽ thư pháp lên người không?” Tôi mừng
rỡ, đây là một phương tiện giúp tôi quyến rũ ông nhưng tôi bỗng sợ ông khinh
tôi. Chuyện kỳ lạ. Chỉ có những người thuộc về thế kỷ trước mới có nỗi lo
sợ như thế. Tôi tự thuyết phục. Họa sĩ vẽ người mẫu trần truồng là
chuyện thường. Đáng lý ra tôi nên lo sợ đây cũng chỉ là giấc mơ. Thấy tôi
đứng tần ngần lưỡng lự ông trấn an. “Em có thể mặc cái kimono mà hai vạt
áo xoay ra phía sau lưng. Như thế phía trước của em vẫn được che
kín. Tôi sẽ đốt lò sưởi to hơn để giữ cho em ấm áp.” Ông dùng
một loại sơn khác, màu khô và không mùi hóa chất. Ông nặn trong ống sơn
ra hai màu trắng và đen. Tôi vào phòng xoay cái kimono từ trước ra sau rồi
ra ngoài ngồi xoay lưng về hướng lò sưởi để ông vẽ chữ lên người tôi bằng một
cái bút lông có ngọn to bằng đầu đũa. Ông viết từ trên xuống dưới từ phải
qua trái. Ngọn bút lông chấm sơn mát lạnh mơn trớn trên da trần của tôi
làm tôi xôn xao ngứa ngáy, bụng tôi nóng hừng hực. Ông bảo ông viết một
bài thơ Đường trên lưng tôi. Tôi xin ông chụp ảnh lưng tôi nhưng ông bảo là ông
không có máy ảnh. Thường thường tôi mang máy ảnh đi khắp nơi nhưng lần này tôi
lại quên. Tôi chỉ cần ông đặt bàn tay lên eo tôi và chạy dài xuống đường cong của
bờ mông tôi để tôi có thể mạnh dạn kéo ông ngã xuống ngay trước lò sưởi nhưng
ông vẫn giữ một thái độ rất tự nhiên thoải mái. Ông khen tôi có làn da rất
đẹp cho bức họa. Tôi muốn kéo dài thời gian và tìm cách để ông thèm muốn tôi
nên tôi đề nghị ông vẽ phía trước ngực tôi. Ông đổi cây bút lông đầu nhỏ
hơn viết mười bảy chữ hài kú trên vú trái của tôi. Ngón tay út của ông chạm
khẽ lên da tôi để làm điểm tựa. Tôi muốn ông vẽ lên phía đùi trong của tôi ông
vẽ một bài thơ bốn câu bảy chữ màu đen. Mặt ông thật gần với thân người
tôi. Hơi thở từ mũi ông chạm vào da đùi non của tôi làm tôi thấy nhột nhạt
và nóng người. Dường như sơn trắng đã biến thành kem vanilla và tất cả những mực
đen biến thành chocolate và ông biến thành một kẻ thích thức ăn ngọt. Tôi
muốn ghì đầu ông và gác chân lên cổ ông nhưng vẻ tỉnh táo đường hoàng thản
nhiên của một họa sĩ làm tôi sợ. Vẽ xong, ông rót cho tôi thêm chút wine,
bảo rằng tôi nên đi ngủ kẻo mệt. “Nếu cô sợ lạnh thì nên mở cửa
phòng để hơi ấm từ lò sưởi vào phòng. Nếu cô quấn tấm khăn giường lên người
thật kín và đừng lăn lộn thì vết sơn trên người sẽ không phai.”
Tôi ấm ức vào phòng và biết mình đã lỡ cơ hội thêm lần nữa.
Computer của tôi đang phát ra một bản nhạc dành cho các cô bé mới bắt đầu lớn,
Kiss The Girl trong phim The Little Mermaid. Tiếng gió luồn qua đám sậy. Tiếng trống bập bùng của nhạc vùng Caribbean. Giọng hát trầm ấm của ông
già da đen, hối thúc chàng hoàng tử nhanh lên hôn cô gái câm, phải hôn cô để cô
không mất linh hồn vào tay bà phù thủy khi cô bán giọng hát như tơ trời của cô
để đổi lấy đôi chân, ru tôi vào giấc ngủ. Ấm ức nhưng tôi vui vì biết Nobu
không phải là một nhân vật do tôi tưởng tượng. Tất cả những gì tôi làm đều
do sự điều động chỉ dẫn của ông. Nếu ông là nhân vật do tôi tưởng tượng
chắc chắn là ông phải biết ý nghĩ tôi muốn đánh mất cái trinh nguyên với ông và
vâng lời tôi. Có thể là tôi đã yêu ông. Tôi không biết tình yêu ra sao
nhưng tôi nhớ ông rất nhiều. Tôi luôn mang ông trong trái tim tôi trong
những bước chân lang thang ngoài phố. Đôi khi tôi thèm được nắm tay ông
chạy băng qua đường, ngồi với ông ở một công viên có họp chợ lộ thiên cùng ăn
chung với ông một cái hot dog, ông cắn một đầu và tôi cắn đầu bên kia. Tôi muốn
nói cho ông biết tôi thèm nằm bên cạnh ông dưới một gốc cây có bóng mát thật to
để nghe ông hát rằng xưa có gã từ quan lên non tìm động hoa vàng ngủ say.
Có lẽ tôi ngủ không lâu. Ánh sáng chập chùng ở phòng
bên ngoài. Gió rú chung quanh nhà. Tiếng gió nghe như tiếng chó tru
hay tiếng những con mèo rượng đực. Hay đó là lời than thở của những con
ma áo thụng mặt trắng không mắt không mũi vây quanh nhà. Tôi thấy rờn rợn
trên lưng và nhói buốt ở gan bàn chân. Tôi đi ra phòng vẽ ông đang nằm
trên tấm nệm trải dưới đất trước lò sưởi. Tôi kéo chăn leo vào nằm cạnh
ông, úp mặt vào lưng ông. Tôi ngửi thấy mùi xà bông và thoáng có mùi của
lá sồi khô. Như thế ông phải là người thật bởi vì những nhân vật do tôi
tưởng tượng thường không có mùi. Còn những thanh niên thật mà không hợp với
tôi thì họ có đủ thứ mùi cà phê, thuốc lá, và mùi không tắm. Nằm im một lúc thật
lâu ông trở mình quay sang ôm tôi.
“Bé không ngủ được?” Ông hỏi chuyện đời tôi. Người tôi yêu là ai. Tuy tôi lười không muốn nói nhưng tôi cũng kể sơ qua cho ông biết vê Fumiko. Đôi khi tôi nghĩ Fumiko chỉ là sản phẩm tưởng tượng của tôi. Tôi tự cấu tạo một bóng ma để làm bạn. Ông cười khẽ chế nhạo tôi là tôi chỉ là một cô bé sợ cuộc sống thật, nên tìm chỗ trú ẩn trong ảo tưởng. Không dám yêu ai vì sợ bị người ta chê. Tôi cũng nói thoáng qua cho ông biết về cái bệnh hoang tưởng của tôi, những người tôi sáng tạo ra để đóng vai trò người yêu tôi. “Bé phải bước cả hai chân vào cuộc sống. Bé phải đi tìm hạnh phúc chứ không thể chờ hạnh phúc đến với mình.” Tôi kể ông nghe mối lo sợ của tôi là ông chết trước khi tôi có cơ hội gặp ông thì ông cười khẽ: “nếu tôi có chết tôi cũng sẽ tìm về với bé.” Tôi rướn người hôn lên môi ông. Chúng tôi hôn nhau chậm và rất lâu. Tôi áp mặt vào ngực ông thấy dễ chịu vì hơi ấm. Tôi nghe người mình ấm dần và nghe nhịp đập của tim ông. Tôi chìm và chìm vào giấc ngủ. Tôi mơ hồ nghe tiếng trống như tiếng trống người tiền sử khiêu vũ trước đống lửa, rừng rú, kích động, càng lúc càng nhanh. Tiếng trống chuyển sang như tiếng trống của những vũ khúc múa bụng của các nàng vũ nữ Ai Cập, hoan lạc gợi tình. Tôi vuốt tay lên người ông. Tôi kéo tay ông đặt lên bụng tôi. Dường như tôi không còn biết đất trời gì nữa. Tôi muốn leo lên người ông kẹp ngang bụng ông và biến thành quận chúa phi con ngựa trắng, tóc bay trong gió, má tôi áp vào cổ ngựa và chúng tôi sẽ bay suốt cánh đồng cỏ thật xanh. Ông trở mình lật tôi nằm nghiêng qua bên trái. Ông ở phía sau tôi, đầu tôi gối lên cánh tay ông. Tay trái của ông khóa kín tay trái của tôi. Tay phải của ông nắm chặt cổ tay phải của tôi. Tiếng trống chuyển sang điệu trống vùng biển Caribbean, vui nhộn, hoan lạc, rậm rực. Tôi mơ hồ nghe tiếng nói của Michael Cain “Blame it on Rio.” Tôi mất thế chủ động. Tôi ấm ức muốn lồng lộn, muốn khuấy cho lửa cháy thật nhanh cho người tôi tan loãng thành những giọt mật rã rời. Như một kỵ mã tài ba biết ghìm cương ngựa ông nắm cứng những ngón tay tôi, dùng chính cườm tay tôi chườm khắp người tôi. Tôi leo đỉnh cao của hoan lạc rồi chới với rơi vào vực thẳm của đam mê. Và khi tôi điếng ngất, rã rời, thì ông làm chủ tôi. Toàn vẹn. Tôi hoàn toàn khuất phục. Góc tường cuối phòng tỏa ánh sáng màu indigo thật dịu mắt. Trên tường trong ánh sáng indigo hiện ra hình ảnh đôi thiên nga cỡi lưng nhau lặn xuống nước. Từng đôi bướm chở nhau đi. Hoa hướng dương cúi mình xuống ôm lấy cái hoa thấp hơn. Lá phong mùa thu đỏ thắm trông giống như những rừng hoa azelas nở đầu mùa xuân. Tôi thấy mình đang rơi thật chậm vào hố sâu của giấc ngủ. Con bọ cạp đỏ trên cánh tay của tôi không còn ngứa ngáy nữa. Tôi thấy êm ả, hạnh phúc, và bình an. Tôi chưa bao giờ có cảm giác dễ chịu an tâm như thế này. Ước gì tôi được ở trong cảm giác bình yên trong vòng tay của ông mãi mãi. Nếu có ai bắt tôi định nghĩa tình yêu là gì thì tôi sẽ không ngần ngại nói rằng tình yêu là cái cảm giác bình yên đưa tôi vào giấc ngủ.
“Bé không ngủ được?” Ông hỏi chuyện đời tôi. Người tôi yêu là ai. Tuy tôi lười không muốn nói nhưng tôi cũng kể sơ qua cho ông biết vê Fumiko. Đôi khi tôi nghĩ Fumiko chỉ là sản phẩm tưởng tượng của tôi. Tôi tự cấu tạo một bóng ma để làm bạn. Ông cười khẽ chế nhạo tôi là tôi chỉ là một cô bé sợ cuộc sống thật, nên tìm chỗ trú ẩn trong ảo tưởng. Không dám yêu ai vì sợ bị người ta chê. Tôi cũng nói thoáng qua cho ông biết về cái bệnh hoang tưởng của tôi, những người tôi sáng tạo ra để đóng vai trò người yêu tôi. “Bé phải bước cả hai chân vào cuộc sống. Bé phải đi tìm hạnh phúc chứ không thể chờ hạnh phúc đến với mình.” Tôi kể ông nghe mối lo sợ của tôi là ông chết trước khi tôi có cơ hội gặp ông thì ông cười khẽ: “nếu tôi có chết tôi cũng sẽ tìm về với bé.” Tôi rướn người hôn lên môi ông. Chúng tôi hôn nhau chậm và rất lâu. Tôi áp mặt vào ngực ông thấy dễ chịu vì hơi ấm. Tôi nghe người mình ấm dần và nghe nhịp đập của tim ông. Tôi chìm và chìm vào giấc ngủ. Tôi mơ hồ nghe tiếng trống như tiếng trống người tiền sử khiêu vũ trước đống lửa, rừng rú, kích động, càng lúc càng nhanh. Tiếng trống chuyển sang như tiếng trống của những vũ khúc múa bụng của các nàng vũ nữ Ai Cập, hoan lạc gợi tình. Tôi vuốt tay lên người ông. Tôi kéo tay ông đặt lên bụng tôi. Dường như tôi không còn biết đất trời gì nữa. Tôi muốn leo lên người ông kẹp ngang bụng ông và biến thành quận chúa phi con ngựa trắng, tóc bay trong gió, má tôi áp vào cổ ngựa và chúng tôi sẽ bay suốt cánh đồng cỏ thật xanh. Ông trở mình lật tôi nằm nghiêng qua bên trái. Ông ở phía sau tôi, đầu tôi gối lên cánh tay ông. Tay trái của ông khóa kín tay trái của tôi. Tay phải của ông nắm chặt cổ tay phải của tôi. Tiếng trống chuyển sang điệu trống vùng biển Caribbean, vui nhộn, hoan lạc, rậm rực. Tôi mơ hồ nghe tiếng nói của Michael Cain “Blame it on Rio.” Tôi mất thế chủ động. Tôi ấm ức muốn lồng lộn, muốn khuấy cho lửa cháy thật nhanh cho người tôi tan loãng thành những giọt mật rã rời. Như một kỵ mã tài ba biết ghìm cương ngựa ông nắm cứng những ngón tay tôi, dùng chính cườm tay tôi chườm khắp người tôi. Tôi leo đỉnh cao của hoan lạc rồi chới với rơi vào vực thẳm của đam mê. Và khi tôi điếng ngất, rã rời, thì ông làm chủ tôi. Toàn vẹn. Tôi hoàn toàn khuất phục. Góc tường cuối phòng tỏa ánh sáng màu indigo thật dịu mắt. Trên tường trong ánh sáng indigo hiện ra hình ảnh đôi thiên nga cỡi lưng nhau lặn xuống nước. Từng đôi bướm chở nhau đi. Hoa hướng dương cúi mình xuống ôm lấy cái hoa thấp hơn. Lá phong mùa thu đỏ thắm trông giống như những rừng hoa azelas nở đầu mùa xuân. Tôi thấy mình đang rơi thật chậm vào hố sâu của giấc ngủ. Con bọ cạp đỏ trên cánh tay của tôi không còn ngứa ngáy nữa. Tôi thấy êm ả, hạnh phúc, và bình an. Tôi chưa bao giờ có cảm giác dễ chịu an tâm như thế này. Ước gì tôi được ở trong cảm giác bình yên trong vòng tay của ông mãi mãi. Nếu có ai bắt tôi định nghĩa tình yêu là gì thì tôi sẽ không ngần ngại nói rằng tình yêu là cái cảm giác bình yên đưa tôi vào giấc ngủ.
Khi tôi thức giấc không còn thấy ông bên cạnh. Tôi vào
phòng ngủ viết một mạch mười trang giấy về chuyện hai người quen nhau trên mạng.
Tôi giữ lại chi tiết hai nhân vật nam nữ đã yêu nhau trong ánh sáng lung linh của
lò sưởi và tiếng trống bao trùm căn nhà. Đây là điều tôi muốn giữ riêng
cho tôi. Tuy nhiên tôi mở ngõ là rất có thể người ta yêu nhau và làm tình
với nhau ngay từ lần gặp đầu tiên. Chuẩn bị ra về tôi đi ngang phòng vẽ. Trong tấm tranh có một người đàn ông áo đỏ đang cỡi con ngựa trắng và con ngựa
nhỏ bên cạnh dậm chân có vẻ như chờ đợi tôi. Tôi bàng hoàng. Như thế có
nghĩa là Nobu cũng chỉ là một nhân vật do tôi tưởng tượng. Những cảm giác
yêu thương say đắm đầy tin cậy đó chỉ là ảo ảnh thôi sao? Bất công quá. Ông là tất cả những mơ ước tôi gói ghém suốt cuộc đời, người thầy và người bạn,
xa mà gần, ảo mà thật, vừa cổ xưa vừa hiện đại, vừa lãng mạn vừa thực tế. Và
như thế là tôi sẽ mất ông mãi mãi? Tôi thấy đau đớn đến độ mệt mỏi buông
xuôi. Tôi quỵ xuống trước tấm ảnh. Trước khi chìm vào cơn mê tôi thấy bàn
tay của Nobu từ trong tranh đỡ tôi đứng lên.
Cô bạn gái chung phòng, Fumiko, gọi xe cứu thương đưa cô gái
tên Thường Mơ vào bệnh viện. Thường Mơ bị bệnh mất ngủ trầm trọng đã đi
tìm giấc ngủ bằng wine và thuốc ngủ mạnh. Cô rơi vào cơn hôn mê ngủ hai
ba ngày chưa tỉnh giấc. Những bài nhạc và tiếng trống trong computer Thường
Mơ đã xếp đặt cho lập lại suốt mấy ngày nay làm Fumiko điên tiết nên cuối cùng
cô vào phòng của Thường Mơ để tìm hiểu. Fumiko khai với bác sĩ là, Mơ bị yếu thần
kinh thường hay lẫn lộn giữa ảo tưởng và sự thật. Cô thường tưởng lầm
Fumiko là một con búp bê và đôi khi cô nghĩ là cô yêu một người ở bên kia mặt hồ
của ảo giác. Khi khám bệnh cho Mơ vị bác sĩ hỏi Fumiko có biết ai đã vẽ những
thư pháp lên người Thường Mơ không. Fumiko ngạc nhiên. Sống chung
phòng với Mơ đã một năm, Fumiko chưa hề nghe Mơ nói về người bạn nào làm họa sĩ
cả.









Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét