Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

Những bài thơ tiêu biểu của Thâm Tâm

Những bài thơ tiêu biểu của Thâm Tâm
Gửi T.T.Kh
Thâm Tâm

Các anh hãy chuốc thật say, 

Cho tôi những cốc rượu đầy rồi im! 

Giờ hình như quá nửa đêm, 

Lòng đau đau lại cái tin cuối mùa. 

Hơi đàn buồn tựa trời mưa, 

Các anh tắt nốt âm thừa đi thôi! 

Giờ hình như đã tối rồi, 
Bánh xem đã nghiến, đã rời rã đi!... 
Hồn tôi lờ mờ sương khuya, 
Hờ rung tôi viết bài thơ trả lời. 
Vâng, tôi vẫn biết có người 
Một đêm cố tưởng rằng tôi là chồng, 
Để hôm sau khóc trong lòng. 
Vâng, tôi vẫn biết cánh đồng thời gian, 
Hôm qua rụng hết lá vàng, 
Và tôi lỡ chuyến chiều tàn về không. 
Tiếng xe trong vết bụi hồng, 
Nàng đi thuở ấy nhưng trong khói mờ. 
Tiếng xe trong xác pháo xưa, 
Nàng đi có mấy bài thơ trở về. 
Tiếng xe mở lối vu quy, 
Hay là tiếng cắt nàng chia cuộc đời. 
Miệng chồng Khánh gắn trên môi, 
Hình anh mắt Khánh sáng ngời còn mơ. 
Đàn xưa từ chia đường tơ, 
Sao tôi không biết hững hờ nàng đan. 
Kéo dài một chiếc áo lam, 
Tơ càng đứt mối, nàng càng kéo giay. 
Nàng còn gỡ mãi trên tay, 
Thì tơ duyên mới đã thay hẳn mầu. 
Chung hai thứ tóc đôi đầu, 
Bao giờ đan nổi những câu ân tình. 
Khánh ơi, còn hỏi gì anh? 
Lá rơi đã hết màu xanh màu vàng. 
Chỉ kêu những tiếng thu tàn, 
Tình ta đã chết anh càng muốn xa. 
Chiều tan, chiều tắt, chiều tà, 
Ngày mai, ngày mốt vẫn là ngày nay. 
Em quên mất lối chim bay, 
Và em sẽ chán trông mây trông mờ. 
Đoàn viên từng phút từng giờ, 
Sóng yên lặng thế em chờ gì hơn? 
Từng năm từng đứa con son, 
Mím môi vá kín vết thương lại lành. 
Khánh đi còn hỏi gì anh, 
Ái tình đã vỡ, ái tình lại nguyên. 
Em về đan nốt tơ duyên, 
Vào tà áo mới, đừng tìm mối xưa. 
Bao nhiêu hạt lệ còn thừa, 
Dành ngày sau khóc những giờ vị vong. 
Bao nhiêu những cánh hoa lòng, 
Hãy dâng cho trọn nghĩa chồng hồn cha. 
Nhắc làm chi chuyện đôi ta, 
Bản năng anh đã phong ba dập vùi. 
Hãy vui lên các anh ơi! 
Nàng đi tôi gọi hồn tôi trở về. 
Tâm hồn lạnh nhạt đê mê, 
Tiếng mùa lá chết đã xê dịch chiều. 
Giờ hình như gió thổi nhiều, 
Những loài hoa máu đã gieo nốt đời. 
Tâm hồn nghệ sĩ nổi trôi, 
Sá chi cái đẹp dưới trời mong manh. 
Sái chi những truyện tâm tình, 
Lòng đau đau chứa trong bình rượu cay. 

Dang dở
Thâm Tâm
Khi biết lòng anh như đã chết, 

Mây thôi hồng mà lá cũng thôi xanh. 

Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành. 

Và vũ trụ thãy một màu đen tối. 

Anh cố giữ lòng anh không bối rối, 

Để mơ màng tưởng nhớ phút giây xưa. 

Em cùng anh sánh gót dưới bóng dừa, 

Một đêm trăng sáng trên đường đá đỏ. 
Em nói những gì? Anh còn nhớ rõ, 
Nhưng làm sao ? Ai hiểu tại làm sao ? 
Chim muốn bay, cũng giữ chẳng được nào, 
Tình đã chết, có mong gì sống lại! 
Anh không trách chi em điều ngang trái, 
Anh không buồn số kiếp quá mong manh! 
Có gì đâu bướm muốn xa cành, 
Anh cứ tiếc cái gì xưa đã chết. 
Nhưng anh biết cái gì xưa đã chết, 
Anh càng buồn càng muốn kết thành thơ, 
Mộng đang xanh, mộng hóa bơ phờ, 
Đây bài thơ chót kính dâng tặng bạn. 
Và thành chúc đời em luôn tươi sáng, 
Như mộng kiều đầm ấm tuổi xuân xanh, 
Như hương trinh bát ngát ý dịu lành, 
Hòa nhạc mới chiều dâng tơ hạnh phúc. 
Cuộc ly biệt ngờ đâu vừa đúng lúc, 
Lòng bâng khuâng, bối rối trước khúc quanh, 
Đi không đành, mà ở cũng không đành, 
Muôn chim Việt hãy về thành Nam cũ. 
Chiều nay lạnh, có nhiều sương rơi quá, 
Nhưng lòng anh đã bình thản lại rồi. 
Hết đau buồn và cảm thấy sục sôi, 
Niềm uất hận của một thời lạc lối. 
Lấy nghệ thuật làm trò hề múa rối, 
Đem tài hoa cung phụng sóng mắt huyền. 
Để khẩn cầu xin một nụ cười duyên; 
Nàng kiều nữ chốn lầu hoa thầm kín. 
Trong khi đó, thanh niên không bịn rịn. 
Giã gia đình, trường học để ra đi. 
Họa xâm lăng đe dọa ở biên thùy, 
Kêu gọi lính giục lòng trai cứu quốc. 
Thôi em nhé! từ đây anh cất bước, 
Em yên lòng vui hưởng cuộc đời vui. 
Đừng buồn thương, nhớ, tiếc, hoặc ngậm ngùi, 
Muôn việc thảy đều do nơi số kiếp.

Màu máu tigôn 
Thâm Tâm
Người ta trả lại cánh hoa tàn 

Thôi thế duyên tình đã dở dang 

Màu máu tigon đà biến sắc 

Tim người yêu cũ phủ màu tang 

K. hỡi, người yêu của tôi ơi 

Nào ngờ em giết chết một người 

Dưới mồ đau khổ anh ghi nhớ 

Hình ảnh em hoài, mãi thế thôi 
Quên làm sao được thuở ban đầu 
Một cánh tigon dạ khắc sâu 
Mỗi cánh hoa xưa màu kỷ niệm 
Nay còn dư ảnh trái tim đau 
Anh biết làm sao được hỡi trời 
Dứt tình sao nổi, nhớ không thôi 
Thôi, em hãy giữ cành hoa úa 
Kỷ niệm ngàn năm của cuộc đời. 
Can trường hành
Thâm Tâm

Trăm giàn lý đỏ đã lên hoa

Tâm sự như in cảnh ác tà

Đạo nghĩa hoài đêm chơi bạn quý

Thân hình hậu gửi kết duyên ma

Ngậm lời tráng khí chim bằng ốm

Chuyện lúc thương tâm, gái điếm già

Gió thốc hàng hiên, lười viễn mộng
Mưa rào mặt cát gợi ly ca
Phiếm du mấy chốc đời như mộng
Ném chén cười cho đã mắt ta
Thà với mãng phu ngoài bến nước
Uống dăm chén rượu quen tay thước
Cái sống ngang tàng quen bốc men
Thù với hào hùng chí thiếu niên
Vỗ vai sang sảng giọng Bình Nguyên
Chàng là bậc trẻ không biết sợ
Đôi mắt hồng say sao Hoả lên
Múa lưỡi đánh tan ba kẻ sĩ
Mềm môi nốc cạn một vò men
Mấy lần thù trả thân không chết
Khắp xóm giang hồ khét họ tên
Vợ con thí tất cho thiên hạ
Yêu rất ban ngày, ghét rất đêm
Thi với người nằm say bóng liễu
Thi với người chờ mong kẻ rượu
Lòng thênh thênh nhẹ gió thu sơ
Nghĩa khí ngàn năm gió chẳng mờ!
Hay đâu kẻ vũ đất Lương Yên
Một sớm nghe bùng cơn gió lên,
Xách gói sang Nam không hẹn lại
Chỉ hiềm chẳng đụng đến cung tên!
Ngươi chẳng thấy
Thao thao Hồng Hà vạn thuở chảy
Nước mạnh như thác, một con thuyền
Ta lênh đênh hoài sầu biết mấy!
Ngươi chẳng thấy
Lồng lộng Tây hồ xanh như thu
Giai nhân, danh sĩ đua ngao du
Cùng ta tri kỷ không ai ở
Vì đời ta cũng không an cư
Ngươi chẳng thấy
Vì đời ta buồn như thế đấy
Cho nên tri kỷ tếch phương trời
Chén rượu ngồi suông vắng cả người!
Hôm nay lại nở hoa lý đỏ
Trong rượu vân vân... bao vết cũ
Người chẳng thấy rằng hoa như tím
Hoa nát lòng ta đau vạn thuở.
(1944) 
Vọng nhân hành
Thâm Tâm
Thăng Long đất lớn chí tung hoành
Bàng bạc gương hồ ánh mắt xanh

Một lứa chung tình từ tứ chiếng

Hội nhau vầy một tiệc quần anh

Mày gươm nét mác chữ nhân già

Hàm bạnh hình đồi, lưng cỗi đa

Tay yếu đang cùng tay mạnh dắt

Chưa ngất men trời hả rượu cha

Rau đất cá sông gào chẳng đủ
Nổi bùng giữa tiệc trận phong ba
Rằng: "Đương gió bụi mờ tơi tả
Thiên hạ phải dùng thơ chúng ta!"
Thơ ngâm giở giọng, thời chưa thuận
Tan tiệc quần anh, người nuốt giận
Chim nhạn, chim hồng rét mướt bay
Vuốt cọp, chân voi còn lận đận
Thằng thí cho nhàm sức võ sinh
Thằng bó văn chương đôi gối hận
Thằng thư trói buộc, thằng giã quê
Thằng phấn son nhơ... chửa một về!
Sông Hồng chẳng phải xưa sông Dịch
Ta ghét hoài câu "nhất khứ hề"
Ngoài phố mưa bay: xuân bốc rượu
Tấc lòng mong mỏi cháy tê tê
- Ới ơi bạn tác ngoài trôi giạt
Chẳng đọc thơ ta tất cũng về.
(1944)
Ngậm ngùi cố sự
Thâm Tâm
Lảo đảo năm canh lệ mấy hàng
Ngậm ngùi cố sự bóng lưu quang
Cuối thu mưa nát lòng dâu bể

Ngày muộn chuông đau chuyện đá vàng

Chán ngắt gia tình sầu ngất ngất

Già teo thân thế hận mang mang

Thẹn cùng trời đất mòn xuôi ngược

Chí lớn không đầy một tấc ngang
Tráng Ca
Thâm Tâm
Sinh ta, cha ném bút rồi

Rừng nho tàn rụng, cho đời sang xuân

Nuôi ta, mẹ héo từng năm

Vắt bầu sữa cạn tê chân máu gầy

Dạy ta, ba bẩy ông thầy

Gươm dài sách rộng, biển đầy núi vơi

Nhà ta cầm đợ tay người,

Kép bông đâu áo, ngọt bùi đâu cơm?
Chông gai đổi dại làm khôn
Ba vòng, mòng sếu liệng tròn lại bay…
Bông hoa chu giáp vần xoay
Cánh vàng non nửa đài gầy tả tơi…
Chữ nhân sáng rực sao trời
Đường xe mở rộng chân người bước xa…
Bọn ta một lớp lìa nhà
Cháo hàng cơm chợ, ngồi ca lúa đồng
Hây hây tóc óng từng vòng
Gió nào là gió chẳng mong thổi lùa !
Trường đình phá bỏ từ xưa
Đất này sạch khí tiễn đưa cay sè
Bốn phương tản mát bạn bè
Nhớ nhau hẹn quả mùa hè gặp nhau
…Rầm trời chớp giật mưa mau,
Lửa đèn chấp chới, khói tàu mù u
Bốn phương đây bạn đó thù
Hiệu còi xoáy lộng bản đồ năm châu
- A, cơn thảo muội bắt đầu,
Tuổi xanh theo gió ngậm câu dặm dài
Thét roi lượng sức ngựa tài
Coi trong cuộc rối tìm người chờ mong…
Trai lận đận, gái long đong
Chờ mong khắc khoải nản lòng dăm ba:
Nẻo về gốc mẹ cỗi cha
Thuyền ai nặng chở món quà đắng cay!
Từng nơi xống áo trùng tay
Gió thu thổi bạc một ngày lòng son;
Từng nơi cơm trấu, áo rơm
Mưa xuân nhuốm tái mấy cơn mặt vàng
Vượn kêu ruột buốt trên ngàn
Nhưng thôi! Sao việc dã tràng lầm theo?
Nện cho vang tiếng chuông chiều
Thù đem sức sớm đánh kêu trống đình
Thở phù hơi rượu đua tranh
Quăng tay chén khói tan thành trời mưa
Dặm dài bến đón bờ đưa
Thuyền ai buồm lái giúp vùa vào nhau
Kia kìa lũ trước dòng sau
Trăm sông rồi cũng chung đầu đại dương
Thâm Tâm
1944 
Theo http://www.chutluulai.net/ 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sợi thơ vút lên vỡ ráng chiều mộng mị

Sợi thơ vút lên vỡ ráng chiều mộng mị Đèo Prenn ngun ngút sắc trời// Hờ hững ngang chiều dải lụa nàng tiên rơi mùa hội trẩy/ Lả lướt theo ...