Thời gian như là gió, hè qua, thu hết, đông tàn, xuân yêu
thương đang gõ cửa muôn nơi. Có lẽ xuân bao đời vẫn rạo rực đắm say, thổn thức
lòng người. Xuân của đất trời tươi đẹp đã khơi nguồn cảm hứng cho những trang
thơ độc đáo, hàm ẩn bề sâu triết lý nhân sinh.
Thời gian như là gió, hè qua, thu hết, đông tàn, xuân yêu
thương đang gõ cửa muôn nơi. Có lẽ xuân bao đời vẫn rạo rực đắm say, thổn thức
lòng người. Xuân của đất trời tươi đẹp đã khơi nguồn cảm hứng cho những trang
thơ độc đáo, hàm ẩn bề sâu triết lý nhân sinh.
Lạc quan giữa cõi nhân sinh trong “Cáo tật thị chúng” của Thiền
sư Mãn Giác:
Mãn Giác Thiền sư (1052 - 1096), sống vào thời Lý, nổi tiếng
là người ham học, am hiểu cả Nho giáo và Phật giáo nên được vua Lý sủng ái. Ông
là một vị Thiền sư nổi tiếng có rất đông học trò.
“Cáo tật thị chúng” (Cáo bệnh bảo mọi người) thực chất là một
bài Kệ, một thể loại văn học Phật giáo, thường là thơ, tóm tắt tư tưởng của bài
thuyết pháp để dạy đệ tử. Có thể coi đây là một bài thơ xuân xuất hiện
sớm của văn học viết. Bài thơ gồm sáu câu hàm ẩn triết lý vô cùng sâu sắc:
Xuân khứ bách hoa lạc,
Xuân đáo bách hoa khai.
Sự trục nhãn tiền quá,
Lão tòng đầu thượng lai.
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận,
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
(Xuân qua, trăm hoa rụng,
Xuân tới, trăm hoa tươi.
Trước mắt việc đi mãi
Trên đầu già đến rồi.
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai)
Bố cục bài thơ được ngắt làm đôi. Bốn câu đầu thể hiện quy luật
vĩnh hằng của tự nhiên và con người. Xuân đi xuân đến, hoa rụng rồi nở. Tự
nhiên muôn đời là vậy không thể nào thay đổi. Dường như nhà thơ mượn hình ảnh
hoa rụng, hoa nở để nói về cái vòng bánh xe luân hồi không ngừng chuyển động của
sự sống. Cái khéo ở đây là người viết nhìn thấy được ở sự vật quy luật sinh trưởng.
Cái rụng nhường chỗ cái nở. Cái chết nhường phần sự sống. Vậy nên nếu đảo vị
trí câu hai lên trước câu một, tứ thơ sẽ khác. Tự nhiên vận động, đời người
cũng đổi thay cùng năm tháng.
Hai câu sau nói rõ hơn cái quy luật của đời người. Thời gian
trôi nhanh đến chóng mặt, mọi việc rong ruổi qua đi trước mắt. Tuổi trẻ đi qua,
tuổi già ập đến, chả mấy chốc mái đầu ngả bạc. Đúng là dòng đời tựa như con nước,
vèo qua trước mắt mà đâu hay. Có điều, thiên nhiên tuần hoàn, còn đời người một
đi không trở lại. Hoa rụng rồi nở, còn người đời già đâu lại được trẻ trung.
Cái kết của bài thơ bất ngờ mà độc đáo vang lên một triết
lý sống cao đẹp: “Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết/ Đêm qua sân trước một
nhành mai”. Thì ra sau cái hết vẫn là cái còn. Có một hiện tượng ngược quy luật
khiến ta phải ngỡ ngàng. Hình ảnh “một cành mai” nở trước sân như một minh
chứng bất tử của cái đẹp và sự sống. Thấp thoáng sau hình ảnh thơ là cái
nhìn lạc quan, khỏe khoắn yêu đời. Điều đó càng quý hơn khi đây là cái nhìn của
một người bệnh tật, đau yếu.
Có lẽ cái tuyệt nhất của bài kệ chính là một tâm hồn lạc
quan, yêu đời, yêu cuộc sống. Nghệ sĩ vốn là người không tuổi, thân xác của họ
đã về cõi vô thường nhưng tác phẩm nghệ thuật của họ lưu lại mãi cùng tháng
năm. Quy luật ấy đúng với vị Thiền sư Mãn Giác ngày nào cùng bài “Cáo tật thị
chúng” thâm trầm sâu sắc mà ý nghĩa vô cùng.
Nhà thơ Thanh Hải
Triết lý “Vội vàng” trong tứ thơ Xuân Diệu
“Đi đâu mà vội mà vàng”, dân gian xưa nhắn nhủ như vậy bởi “Dục
tốc bất đạt”. Thong thả rồi đâu vào đấy hết. Nhà thơ Xuân Diệu lại gửi gắm một
thông điệp “mau đi thôi mùa chưa ngả chiều hôm” có phần khác với lẽ sống ngàn
xưa. Với bài thơ “Vội vàng”, nhà thơ của tình yêu, mùa xuân và tuổi trẻ khẳng định
một triết lý: Sống mãnh liệt, sống hết mình, quý trọng từng giây từng phút của
cuộc đời nhất là những tháng năm tuổi trẻ.
Cố nhiên, vội vàng không đồng nghĩa với sống ẩu, sống vội chỉ
biết hôm nay mà không biết ngày mai. Điệp khúc sôi nổi, say mê nhất của lẽ sống
ấy chắc hẳn được bộc lộ mãnh liệt nhất trong mấy câu cuối thi phẩm:
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Điệp từ “ta muốn” được lặp lại tới 5 lần trong toàn bộ đoạn
thơ truyền tải những ước ao cháy bỏng của một tâm hồn yêu đời tha thiết, say
mê. Tâm hồn ấy như muốn chiếm lĩnh, thụ hưởng mọi vẻ đẹp của thiên nhiên đất trời
mùa xuân: Sự sống mơn mởn, mây đưa gió lượn, cánh bướm tình yêu, non nước, cỏ
cây, hương thơm ánh sáng... Đọc đoạn thơ chắc hẳn có người trộm nghĩ chàng trai
trẻ Xuân Diệu sao mà tham lam đến vậy. Chàng trai ấy như muốn tận hưởng, chiếm
lĩnh mọi sắc hương vẻ đẹp của đất trời cho “chuếnh choáng”, “no nê”, “đã đầy”.
Ước muốn càng ngày càng mãnh liệt, táo bạo và ghê gớm: Ôm, riết,
say, cắn. Một chuỗi động từ mạnh được sử dụng đắc địa càng về sau tần suất càng
mạnh. Âm điệu nhịp điệu đoạn thơ sôi nổi, náo nức say mê. Dường như các thủ thuật
ngôn từ nghệ thật thi ca đã được sử dụng triệt để góp phần truyền tải một khát
vọng sống đến mãnh liệt khát khao của trái tim yêu đời. Cảm xúc thơ như chiếc
lò xo nén xuống nay có dịp bật lên để vút cao.
Duyên cớ nào dẫn đến niềm khao khát dâng tràn ấy? Hai phần
trước của thi phẩm đã ngầm lý giải điều đó. Mạch logic của cảm xúc đi từ nguyên
nhân đến biểu hiện. Mở đầu là vẻ đẹp bức tranh mùa xuân tựa như thiên đường nơi
trần thế:
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Thì ra, thiên nhiên mùa xuân như một bàn tiệc thịnh soạn đủ đầy
hương hoa, sắc màu, âm thanh, ánh sáng nên “ta muốn ôm, riết, say, thâu, cắn”,
vậy thôi! Có một thiên đường giữa chốn nhân gian đẹp mộng mơ nên chẳng dại gì
mà không tha thiết say mê. Hơn thế nữa: “Xuân đương tới nghĩa là xuân đương
qua. Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”. Hôm nay vui mai có thể xa rồi, giữa
cái non tơ đã lộ mầm héo úa. Cho nên hãy mãnh liệt say mê cho khỏi nuối tiếc cuộc
đời, khỏi ngậm ngùi khi thời gian vụt trôi mà “tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại”.
Ý thơ nồng màn cảm xúc trong đoạn mở đầu nhường chỗ cho suy tư triết lý ở phần
sau khi chiêm nghiệm về thời gian và tuổi trẻ.
Hiểu vậy rồi mới thêm yêu, thêm quý giai điệu vội vàng trong
tứ thơ Xuân Diệu. Đó là giai điệu của một tâm hồn thiết tha giao cảm với đời,
ham sống đến mãnh liệt, náo nức, say mê. Ẩn sâu những lời thơ là chiều sâu triết
lý. Thời gian không ngừng trôi, tuổi trẻ vụt qua nhanh, hãy yêu đời bằng tất cả
con tim; hãy khát khao sống để tận hưởng cuộc đời tươi đẹp bởi thiên đường là
giữa cõi nhân gian đâu phải chốn xa xôi; đừng để mùa xuân, tuổi trẻ đẹp tươi đi
qua mới ngậm ngùi, “bâng khuâng tiếc cả đất trời”.
Mấy mươi năm qua rồi, “Vội vàng” vẫn là một thi phẩm ấn tượng
viết về mùa xuân. Giá trị của bài thơ không chỉ được biểu hiện ở sự tìm tòi,
sáng tạo về nghệ thuật mà còn truyền tải triết lý nhân sinh sâu sắc có ý nghĩa
muôn đời. Thi phẩm góp phần tạo nên một giọng điệu riêng của thơ Xuân Diệu,
“thiết tha, rạo rực, băn khoăn”, “nhà thơ mới nhất của phong trào thơ mới”
(Hoài Thanh).
“Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết/
Đêm qua sân trước một nhành mai”
Tự nguyện cống hiến cho đời một “Mùa xuân nho nhỏ” của Thanh
Hải:
Thơ là cây đàn muôn điệu của tâm hồn, của nhịp thở con tim.
Có điều cây đàn ấy chỉ rung lên khi có sự chín đỏ của cảm xúc. Thanh Hải viết
“Mùa xuân nho nhỏ” năm 1980 trong một hoàn cảnh đặc biệt, ông đang nằm trên giường
bệnh, ranh giới của cái chết và sự sống mong manh như sợi tơ. Giữa cái nghiệt
ngã của số phận, tiếng thơ vang lên từ sâu thẳm con tim, chân thành, giản dị mà
đẹp đến vô cùng. Hoàn cảnh thương đau của cá nhân khi sắp từ giã cuộc đời bùng
nổ thành khát vọng sáng tạo mãnh liệt, từ đó một tứ thơ hay được khơi nguồn.
Tinh tế một chút, người ta sẽ nhận thấy có ba mùa xuân trong
“Mùa xuân nho nhỏ”. Mở đầu là mùa xuân của thiên nhiên đất trời đẹp tươi:
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Từ ngàn xưa, thơ hay bởi có họa và có nhạc. Mấy câu thơ khắc
khoải lòng người bởi dường như có một bức tranh xuân tuyệt đẹp được vẽ bằng một
trái tim nặng trĩu tình đời. Dòng sông xanh, bông hoa tím biếc, chiền chiện
tung cánh giữa bao la với tiếng hót vang trời. Cảnh xuân hiện ra giữa không
gian tươi mát, khoáng đạt, đằm thắm, dịu dàng. Sắc màu thanh nhã, âm thanh vui
tươi. Cảnh càng đẹp hơn bởi hiện lên trong trí tưởng tượng của một người đang
trên giường bệnh, cách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.
Thiên nhiên mùa xuân được đón nhật bằng một tâm hồn tha thiết
với cuộc đời. Tiếng thơ vang lên sao mà thân thương trìu mến: “Ơi con chim chiền
chiện”. Nghệ thuật chuyển đổi cảm giác được sử dụng tinh tế: “Từng giọt long
lanh rơi. Tôi đưa tay tôi hứng”. Âm thanh tiếng chim hay âm thanh của mùa xuân,
cuộc sống đang khơi dậy trong tâm hồn thi nhân niềm tha thiết yêu đời. Tâm hồn ấy
đang muốn chan hòa vẻ đẹp của mùa xuân.
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương lúa
Đất nước bốn ngàn năm
Vất vả và gian lao
Đất nước như vì sao
Vững vàng phía trước
Vậy nên, giai điệu lắng sâu nhất của bài thơ là mùa xuân của
lòng người với nguyện ước cao cả thiêng liêng:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hòa ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Hình như cái tôi đã hòa điệu cùng cái ta để cất lên khúc hát
cuộc đời. Dòng suối nhỏ đã hòa vào biển lớn, cái tôi riêng đã hóa thành cái ta
chung với ước nguyện chân thành: Lao động, làm việc, cống hiến cho đất nước quê
hương cho dù đó chỉ là “một mùa xuân nho nhỏ”. Khiêm nhường, giản dị mà đáng
trân trọng biết bao. Chợt nhớ đến giai điệu ngọt ngào trong khúc ca “Tự nguyện”:
“Nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng, nếu là hoa tôi sẽ là một đóa hướng
dương, là người tôi sẽ chết cho quê hương”. Còn gì cao đẹp hơn “sống là cho đâu
chỉ nhận riêng mình” như vậy. Tất cả gặp gỡ nhau ở một tấm lòng đẹp.
“Nghệ thuật thì dài mà cuộc đời lại ngắn”. Nghịch lý ấy chí
ít đúng với trường hợp nhà thơ Thanh Hải. Cuộc đời ông đã trở thành người thiên
cổ mấy mươi năm nhưng điệp khúc: “Một mùa xuân nho nhỏ/ Lặng lẽ dâng cho đời” vẫn
vang lên mỗi độ xuân về nhắn gửi thông điệp sống cao đẹp: Tự nguyện cống hiến để
làm đẹp thêm những mùa xuân Đất nước. Lời thơ ấy nhắc tôi, nhắc bạn và tất cả
chúng ta cách lựa chọn lẽ sống cho mình?
Xuân đang đến muôn nơi, lòng người hân hoan cùng chồi non lộc
biếc. Điểm lại mấy bài thơ xuân tuyệt bút từ cổ chí kim, người ta ngộ ra những
triết lý nhân sinh đáng quý. Cái nhìn lạc quan trong thơ Mãn Giác Thiền Sư, triết
lý “Vội vàng” trong thơ Xuân Diệu, hay lẽ sống cống hiến của thơ Thanh Hải. Tất
cả đều rất đáng trân trọng. Giữa cuộc sống tất bật, hối hả, nhọc nhằn hôm nay,
những tứ thơ hay ý nghĩa sẽ giúp ta tìm đến niềm vui cần có trong cuộc sống.







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét