Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Dòng chảy thời gian

Dòng chảy thời gian
Cuộc đời của mỗi chúng ta được khởi đầu từ khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời và kết thúc khi mọi người cất lên những tiếng khóc vĩnh biệt ta lần cuối. Nếu coi cuộc đời giống như một trò chơi, khi thời gian đã hết cũng có nghĩa “game over” thì cái còn lại cuối cùng là thời gian sống của chúng ta như thế nào mà thôi.
Nhiều người cho rằng phần kết cuối cùng của trò chơi là thể hiện được mình đã sống ra sao. Người ta tổng kết bằng số tài sản, địa vị, bằng cấp, danh vọng và quyền lực…Nhưng theo tôi, có lẽ không phải là như vậy. Việc bạn sống như thế nào lại được thể hiện ở chỗ bạn đã sử dụng thời gian của mình ra sao và bạn đã cảm nhận như thế nào trong từng khoảnh khắc của trò chơi “Cuộc sống”.
Tôi nhớ lại cái ngày, ngày 17/10/1981 khi lần đầu tiên tôi thực sự xa nhà, đó là lúc tôi chính thức rời xa vòng tay của cha mẹ để bước vào cuộc chơi “Tự lập” của cuộc đời. Có lẽ vì tôi tuổi Rồng cho nên tôi đã đi một mạch gần 16 năm liền cho đến khi tôi trở về bên những người thân yêu nhất của mình là bố mẹ, anh em ruột thịt.
Đó là một buổi sáng mùa thu, ông cụ thân sinh ra tôi cùng hai cậu bạn tiễn tôi ở bến xe Long Biên, nơi tôi bắt đầu cuộc hành trình dài từ Hà Bắc để vào học Trường Sĩ quan Chỉ huy Kỹ thuật Thông tin ở Nha Trang. Một cậu vốn là một trong những học sinh dốt nhất lớp tôi nhưng bây giờ cứ mỗi khi tụ tập lại thì từ thầy chủ nhiệm đến các bạn đồng môn khác đều luôn để cậu ấy “cất tiếng” trước vì cậu ấy vừa có chức to lại giàu có. Còn cậu kia vốn là một người học giỏi nhất trường, tốt nghiệp Đại học Bách khoa Hà Nội nhưng bây giờ hằng ngày lại đang lang thang trên đường phố làm thơ và “xin tiền” mọi người trả công cho những bài thơ đó.
Vậy là đã gần 30 năm kể từ ngày hôm ấy, giờ đây ngồi viết những dòng chữ này để chuẩn bị đưa lên trang của chính website của mình tôi cảm thấy mình thật tự do và hạnh phúc. Tôi thấy mình tự do bởi vì tôi luôn được sống là chính mình, tôi không phải phụ thuộc vào việc mình có thành công hay giàu có hay không, tôi cũng chẳng phụ thuộc vào việc thiên hạ họ nghĩ gì về mình mà tôi thực sự được sống với chính cuộc sống của mình mà thôi.
Tôi thấy mình hạnh phúc bởi tôi luôn chọn Hạnh Phúc là người bạn đồng hành chứ không phải thành công hay giàu có. Chẳng có gì xấu phải không các bạn, các bạn có thể chọn sự thành công và giàu có để mình theo đuổi, thật tuyệt! Và tôi, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống riêng của mình. Tôi chọn Hạnh Phúc!
Một trong những niềm đam mê của tôi là hằng ngày được quan sát đời sống xung quanh mình diễn ra như thế nào. Cứ mỗi sáng cất bước ra khỏi nhà để đến chỗ làm, nơi mà tôi cũng như hàng tỷ người khác trên hành tinh này thực hiện sứ mệnh cao cả “cơm, áo, gạo, tiền” thì tôi lại có dịp được chứng kiến sứ vận hành của đường phố.
Dòng người ngày một trở nên đông đúc, các nhà mặt phố nở bung ra với các cửa hàng cửa hiệu. Ông hàng xóm bán nước ở gần nhà tôi cùng bà hàng xôi hàng chục năm nay vẫn vậy, 5h sáng là bắt đầu một ngày mới. Đến ngã ba đường nơi tôi rẽ về phố chính, tôi vẫn nhìn thấy vài anh xe ôm, kiên trì và yên lặng chờ khách, một sự kiên trì đáng kinh ngạc giống như người đi câu cá vậy. Vẫn những nét mặt như thế, vẫn những cử động như vậy, ngày qua ngày, có lẽ chỉ có nét mặt ngày càng trở nên già hơn và khuôn mặt ngày càng trở nên đăm chiêu hơn mà thôi.
Đến sở làm, mọi người ngồi đâu vào đấy, trước mặt mình là người bạn có tên là Chiếc Máy Tính vô tri vô giác. Tất cả đều làm việc và làm việc theo một vòng quay vô hình của tạo hóa, đẩy bạn đi. Dường như mọi thứ đang chuyển động nhẹ nhàng theo tiếng tíc tắc của chiếc kim đồng hồ vô hình của thượng đế. Hàng chục năm rồi, vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Có hay chăng là các khuôn mặt ngày càng trở nên đăm chiêu hơn và già hơn mà thôi.
Tôi đang nói đến áp lực của “cơm, áo, gạo, tiền”. Và tôi nghĩ mình thật may mắn! Kể từ 30 năm đã qua đi khi tôi khoác ba lô rời nhà để tham gia vào trò chơi thực sự của cuộc sống, tôi đã làm đủ thứ nghề và có muôn vàn kỷ niệm. Một trong những kỷ niệm mà tôi không thể nào quên được, đó là khi tôi đóng quân ở Nha Trang. Thu nhập đầu đời chính là phụ cấp của anh Binh Nhì (20 VND/tháng). Vâng, hồi đó nếu bạn tốt nghiệp đại học (niềm mơ ước của muôn người), khi ra trường bạn sẽ có thu nhập thử việc là 60 VND/tháng.
Làm thế nào để có thể sống với số tiền này đây? Thường thì khi nhận được lương, chúng tôi sẽ chẳng còn đồng nào hết vì phải trả nợ. Nợ đủ thứ, nào “cắm quán”, nào viết thư, mua thuốc lá…và đi ra phố nữa. Hôm đó, tôi được phép ra ngoài phố (1 lần/tháng). Tôi quyết định đi xe lam nhưng lại đứng ở cuối cùng. Khi xe đi được một đoạn, tôi nhảy xuống và ung dung vừa đi vừa huýt sáo vì nghĩ rằng mình trốn được 3 VND vé xe. Vậy mà khi đi được 15 phút, thì bỗng có người chặn tôi lại và “xin chú tiền xe”, ngoảnh ra hàng chục con người đang nhìn mình, họ vừa cười, vừa thương hại vừa chế giễu. Tôi cũng chẳng biết cảm giác của mình lúc đó thế nào, nhục, xấu hổ, thất bại.
Trong hành trình 30 năm đó tôi làm đủ thứ nghề, từ thợ sửa chữa ô tô, rửa bát, phụ bếp, khuân vác, xây dựng…để sống và giúp đỡ gia đình trong thời gian tôi sống và làm việc ở nước ngoài. Giờ đây, cứ mỗi khi đi ra ngoài đường phố, tôi đều thấy có mình trong đó. Và một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất trước khi tôi bước vào ngành truyền thông – truyền hình, đó là khi tôi đứng bán xe máy cho một Công ty TNHH ở phố Bà Triệu, có người còn dọa giết tôi khi tôi bán cho họ chiếc xe máy được sản xuất ở Trung Quốc nhưng lại quảng cáo là sản xuất tại Ý. Họ mua chiếc xe này hết 60 triệu VND, sau 3 tuần chạy xe thì đã phải “bổ máy” rồi. Tôi sợ quá và bỏ việc ngay lập tức!
Vâng, tôi cứ thích dông dài như vậy vì đó chính là dòng chảy của thời gian, thời gian tôi sống. Tuy nhiên tôi thực sự hạnh phúc với tất cả những gì thuộc về cuộc sống của mình. Tôi may mắn không bao giờ biết áp lực của “cơm, áo, gạo, tiền” là gì mặc dù cuộc sống diễn ra với mình cũng rất khắc nghiệt. Cũng không phải tôi trốn hoặc loại trừ những áp lực này mà có lẽ may mắn tôi đã luôn biết “thi vị hóa cuộc sống”.
Ngồi ngẫm lại, tôi nhớ hình như chưa bao giờ mình nghĩ đến tiền và “thèm tiền”. Cho dù làm bất cứ việc gì, dù là phải làm hay muốn làm tôi đều tìm thấy một lý do thú vị nào đó của trò chơi cuộc đời. Nó có thể là những ước mơ nho nhỏ và bình dị, cũng có thể tôi vốn là người lãng mạn luôn sống từ những cuốn tiểu thuyết và bằng trí tưởng tượng của mình.
Cũng có thể, tôi là người có tự trọng. Ngay từ ngày cất bước xa gia đình, tôi đã luôn nghĩ “mình phải tự nuôi mình”. Có lẽ suy nghĩ đó đã ăn sâu vào tiềm thức. 30 năm đã qua, ngày 17/10/1981 có lẽ cũng là ngày cuối cùng bố mẹ tôi phải nuôi tôi khi họ dúi vào tay tôi một số tiền ít ỏi cho tôi lên đường.
Cũng có thể, tôi là người sống có trách nhiệm vì tôi là anh trai cả trong gia đình. Tôi chỉ luôn suy nghĩ làm sao để thoát khỏi lời nguyền “tam nam bất phú”. Có lẽ những suy nghĩ đó đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, mà các em tôi đã ăn học tử tế và hiện giờ có cuộc sống còn “tốt” hơn tôi rất nhiều.
Như tôi đã nói, nhiều năm đã qua, tôi vẫn nhìn thấy những gì diễn ra của hàng chục năm trước. Thay đổi là một trong những điều khó nhất của con người. Chúng ta luôn có xu hướng sống theo thói quen, theo những gì mình cảm thấy “thoải mái” nhất. Cuộc sống vẫn vậy, có lẽ cách thay đổi tốt nhất là thay đổi cách nghĩ hay thái độ của mình đối với cuộc sống của mình mà thôi. Và thực tế thì “cơm, áo, gạo, tiền” là một quy luật hay một thói quen. Hàng tỷ con người đang để cho quy luật này chi phối mình một cách thụ động. Có cách nào tận dụng được nó?.
Với tôi, theo dòng chảy của thời gian thì bí quyết của tôi là hãy loại bỏ áp lực bằng lòng tự trọng, bằng tinh thần trách nhiệm và phải luôn “thi vị hóa cuộc sống của mình”. Bởi vì nếu không, hoặc bạn sẽ biến cuộc sống của mình thành thiên đường hoặc bạn sẽ biến cuộc sống của mình thành địa ngục. Tất cả phụ thuộc vào cách nghĩ của mình, hỡi bạn ơi
Theo http://nguyentuananh.edu.vn/


1 nhận xét:

  Dấu chấm thang – Chùm thơ của Trần Hương Giang 4 Tháng Sáu, 2023 Biết thương cuộc sống ta bà/ Đổi thay, tôi lại thiết tha yêu đời/ Dù ...