Mưa lá
Kết thúc mùa thu bao giờ
cũng là những cơn mưa lá như có thể nhuộm được cả cái vạt sân mà một tháng trước
đây còn mướt lên một màu xanh ngọc bích. Nắng không còn bị những tàn lá xanh
che phủ nên cứ hồn nhiên tràn tia sáng rất trong xuống mặt người.
Vào những ngày cuối thu, trời
đất cứ dùng dằng kiểu nửa ở, nửa đi như một cô gái đỏng đảnh, nên người cũng chẳng
biết đâu để mà lường. Đã từ bỏ những chiếc áo khoác phong phanh từ mấy ngày trước
vì vài cơn rét dài kéo đến. Trưa nay nhìn nắng thu vàng ấm áp lại lục đục lôi
ra nào là khăn the áo mỏng để à ơi cùng một ngày thu muộn.
Trời ban chiều lãng đãng gió
nhẹ. Thành phố được phủ lên một màu vàng nâu lá úa ấm áp thật dịu dàng. Không
khí trở nên loãng hơn làm mềm đi những ưu tư, thấy lòng nguôi ngoai một nỗi
bâng khuâng không gọi được tên. Hình như đó là hoài niệm, đó là lòng lưu luyến
nhớ thương về những điều đã mất. Dường như ở vào tuổi này người ta thường tiếc
nuối nhiều hơn là mơ ước. Như một đứa trẻ cứ chạy theo cánh diều bị gió cuốn đi
trong chiều thầm ước mong bắt lại được con diều thơ ấu của mình. Một nỗi thất vọng
trẻ thơ kèm theo niềm hy vọng níu lại cho mình cánh diều năm tháng đã vĩnh viễn
đi qua cuộc đời. Và cũng thật lạ lùng, từ đó tôi lại tìm thấy một sự tương phản
thật đáng yêu trong một trạng thái tách thoát êm đềm khi bước ra khỏi khoảng
không gian bộn bề những điều khác biệt. Đã qua hơn hai mươi năm rồi mà vẫn thấy
xa lạ từ khuôn mặt đến giọng nói, cách sống, ngày nắng đêm mưa… đến độ đôi khi
tôi phải tự hỏi, có phải chính tôi đã là một quá khứ?
Ngả mình trên nền đất, mùi
thơm thanh mảnh của những chiếc lá vừa lìa cành vẫn còn giữ cho mình một mùi
hương rất mộc thấm đẫm vào cái khứu giác uỷ mị của tôi. Đã lâu rồi tôi không
còn gặp lại những mùi hương như thế nữa, bởi đứa trẻ chân đất đầu trần của ngày
thơ ấu đã bỏ tôi đi rất xa, để lại cho một mớ ký ức xưa cũ đến tội nghiệp. Đôi
khi mệt phờ bởi những bon chen của người, tôi lại lọ mọ với cái blog ảo này tỉa
tót vài cành cúc dại, nghe lại một khúc nhạc quen, hay cười mỉm chi với một thằng
nhỏ… không quen nào đó đang cười rất vui với tôi từ một tấm hình lượm được trên
mạng. Những điều nhỏ nhặt ấy đã giúp tôi đi qua những nỗi cô đơn buồn chán mà
không cảm thấy mình đơn độc, giữ cho bàn chân không bị lạc lối bởi những con đường
lạ trong cuộc hành trình còn lại của đời người. Để biết rằng hiện tại của ngày
hôm nay sẽ là điều đáng yêu, đáng nhớ cho một ngày mai đang đến.
Tôi đã đi qua thêm một mùa
thu nữa của đời người. Đón thu đến từ lá, rồi tiễn thu đi cũng từ lá. Khi tôi lắng
nghe tiếng lá chạm vào nhau xao xác thì những câu hát của Từ Công Phụng lại trở
về quẩn quanh tôi mãi, “Thoáng như chiếc lá vàng bay. Mùa thu qua, mùa thu qua
hững hờ…” Lời ca đẹp như thơ thoát ra từ giọng hát mênh mang của Tuấn Ngọc về một
cuộc tình đã xa. Một mùa thu mưa rơi như nước mắt người tình “Lệ rơi trên tim
tôi, lệ rơi trên đôi môi. Yêu nhau một thời, xa nhau một đời. Lệ này em nhỏ xuống
hồn tôi”.
Cúi xuống nhặt cho mình một
chiếc lá khô cuối mùa có những đường gân gầy úa như sự tàn phá của thời gian
lên đôi tay. Những chiếc lá thu hôm nay sẽ trôi về đâu, mùi hương lá thu sẽ
phai đến nơi đâu. Tôi không biết được, chỉ thấy lòng dâng lên một nỗi niềm bâng
khuâng về những giọt lệ của cuộc tình muộn màng đã lỡ hẹn cùng thu của nhạc sĩ
họ Từ. Một bài hát tuyệt vời cùng một giọng hát tuyệt vời. Đó là một cái đẹp thầm
lặng của cuộc đời đã trao mà tôi nhận được trong một chiều lá đổ như mưa…
Với đôi tay theo thời gian
tôi còn
Một trời mây lang thang, một
mình tôi lang thang…
Giọt lệ cho ngàn sau
Nhạc sĩ: Từ Công Phụng – Ca sĩ: Tuấn Ngọc
Lối rêu xưa sẽ mờ dấu chân
người
Người buồn cho mai sau, cuộc tình ta tan mau
Thoáng như chiếc là vàng bay
Mùa thu qua, mùa thu qua hững hờ
Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên nụ cười mưa trên tình người
Lệ nào em sẽ khóc ngàn sau
Với đôi tay theo thời gian
tôi còn
Một trời mây lang thang, một mình tôi lang thang
Lá vẫn rơi bên thềm vắng
Từng thu qua, từng thu qua võ vàng
Nhìn nhau cho thêm đau, nhìn nhau cho mưa mau
Mưa trên cuộc đời mưa như nghẹn lời
Lệ này em sẽ khóc ngàn sau …
Một mai khi xa nhau
Người cho tôi tạ lỗi
Dù kiếp sống đã rêu phong rồi
Giọt nước mắt xót xa
Nhỏ xuống trái tim khô một đời tôi tê tái
Lắng nghe muôn cung sầu hắt
xuống đời
Một trời tôi thương đau, một trời em mưa mau
Sống buông xuôi theo ngày tháng
Từng thu qua vời trông theo đã mờ
Lệ rơi trên tim tôi, lệ rơi trên đôi môi
Yêu nhau một thời xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôi
Yêu nhau một thời xa nhau một đời
Lệ này em nhỏ xuống hồn tôị..
Nguyên Tú My
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét