Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2021
Cao Hạnh, từ miền xa... vọng biển
Chẳng hiểu sao mỗi khi buồn tôi lại muốn vào Quảng Trị. Về
đây tôi cảm thấy tĩnh tâm thanh thản lạ thường. Con người Quảng Trị thiệt thà,
sâu nặng, hồn nhiên như khoai lúa. Tôi có người anh và những đứa em mến thương
sống tình cảm chân thành đến tột cùng, hỏi sao lòng mình không thương nhớ!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét