Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2021
Cao Hạnh, từ miền xa... vọng biển
Chẳng hiểu sao mỗi khi buồn tôi lại muốn vào Quảng Trị. Về
đây tôi cảm thấy tĩnh tâm thanh thản lạ thường. Con người Quảng Trị thiệt thà,
sâu nặng, hồn nhiên như khoai lúa. Tôi có người anh và những đứa em mến thương
sống tình cảm chân thành đến tột cùng, hỏi sao lòng mình không thương nhớ!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Trần Hoài Dương: Tiếng hạc giữa miền xanh thẳm
Trần Hoài Dương: Tiếng hạc giữa miền xanh thẳm Theo nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam: “Văn chương của ông chân th...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
-
Mùa thu nguồn cảm hứng lớn của thơ ca Việt Nam 1. Mùa thu Việt Nam nguồn cảm hứng trong nghệ thuật Mùa thu mùa của thi ca là m...
-
Cảm nhận về bài thơ một chút Kon Tum của nhà thơ Tạ Văn Sỹ “Mai tạm biệt – em về phố lớn Mang theo về một chút Kon Tụm”… Vâng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét