Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021
Văn xuôi Vĩnh Phúc - Phần 1b
PHÒNG CHỜ… 12 MÉT VUÔNG
Tôi bước ra khỏi phòng chờ, đèn cao áp đường Hà Nội sáng rực. Nhìn thấy tôi, nàng nhỏm dậy, mặt tái xám, vẻ lo âu, căng thẳng vì chờ đợi. Chân nàng không dám bước tới, mắt nàng nhìn tôi không chớp, đôi mi cong của nàng run run. Thương quá! Không kìm nổi, tôi chạy tới, dang tay ôm choàng lấy nàng, gắn chặt môi mình vào môi nàng, trong phút chốc, quên đi tất cả mọi người ở xung quanh.
HƯỚNG ĐI TỪ MỘT VÙNG QUÊ NGHÈO
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét