Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021
Tiểu thuyết Vĩnh Phúc - Phần 5b
Xếp các thứ lên xe của ba Năm xong mà vẫn chưa thấy bố đâu. An nóng ruột giục Thứ quay lại đón bố. Thứ tức tốc quay trở lại. Anh vươn cao cổ để tìm kiếm. Tìm loanh quanh mãi, anh mới nhìn thấy bố đang nói chuyện với ai đó. Anh giục:
7. Gần ba mươi năm, mới gặp nhau. Hôm nay, ông Dân và bà Huyền mới thực sự là vợ chồng. Mặc dù, họ đã có với nhau một đứa con. Những lần gặp nhau trước đây đều ở ngoài đường, chủ yếu trên đồi sim. Một đôi lần ở nhà Huyền thì cửa mở to, đèn thắp sáng, ngồi thật xa nhìn nhau và nói chuyện. Mỗi khi ở bên nhau vừa sung sướng, hạnh phúc, vừa lo sợ có ai đó nhìn thấy. Đêm nay, hai người mới thực tự do, thoải mái, dưới ánh đèn sáng trắng. Ở góc độ nào đó là sự hâm lại, ong bướm cũ gặp nhau. Nhưng ở khía cạnh khác, đêm nay mới thực là đêm tân hôn. Sau trận mưa hôn dài như điên, như dại, bà như quên hẳn, khi chồng đi chơi với bạn bè để bà ở nhà một mình. Bà nói với ông:
10. Hết thời gian nghỉ, ông Dân tới trường. Ông chào bạn bè, đồng nghiệp. Ông bắt tay thăm hỏi tất cả giáo viên có mặt ở phòng chờ hôm đó. Mỗi bạn bè, đồng nghiệp, ngoài lời thăm hỏi, chúc mừng, ông còn gửi tặng nụ cười tươi rói, thân thiện và cái bắt tay siết chặt. Tập thể giáo viên có mặt hôm đó, ông Sơn và ông Hùng là những thương binh, tuy mới gặp nhưng qua lời giới thiệu của mọi người, tình cảm của các ông dành cho nhau thắm thiết, yêu thương hơn.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét