Thứ Bảy, 24 tháng 4, 2021
Văn xuôi Vĩnh Phúc - Phần 2b
Mặt trời lên cao bằng hai, ba lần con sào. Nắng trải vàng khắp sân. Chiếc xe máy đưa ông Sa về dừng trước nhà, bà con, anh em và con cháu chạy ùa ra đón. Cái khăn bịt kín mặt chỉ chừa hai con mắt, cái mũ lụp xụp, ông bước ngay vào nhà. Không biết ông nên buồn hay vui đây? Vui vì hôm nay ông được ra viện, người đến thăm ông chật nhà. Ai cũng tỏ vẻ vui mừng, ông tai qua nạn khỏi. Buồn vì vết sẹo giữa mặt vừa liền dấu và đang lên da non, màu hồng đỏ. Bịt mãi cái khăn ông khó chịu quá, nhưng phải cố. Ông giấu kín nỗi buồn trong lòng, ngoài miệng phải giả cười, tiếp chuyện với mọi người. Ông trò chuyện với tất cả mọi người đến thăm, cảm ơn và tiễn chân từng người một.
Đối với Hậu hôm nay là một ngày đáng ghi nhớ, suốt đời không thể nào quên. Nếu chiều qua không được bác Hiền - Bí thư Đảng ủy giúp đỡ thì anh đã nổi khùng lên rồi, đâu chịu ngồi lặng thinh thế này. Cũng nhờ chữ “Nhẫn” được đặt “nền móng” vững chắc nơi anh.
Mùa xuân năm ấy, trời còn rét đậm. Cành đào trên bàn thờ bắt đầu tàn. Cây quất ở chậu chỉ còn lưa thưa vài quả. Chú xuống Hà Nội thăm vợ chồng Thông và các cháu. Nhân lúc ăn uống vui vẻ, Thông mạnh dạn hỏi chú:
- Chú nghĩ thế nào mà không đi bước nữa? Hoàn cảnh của chú nên quá đi chứ. Mọi người sẽ thông cảm.
Chú thở dài. Im lặng một lúc sau chú nói:
VÌ SAO NÚI TẢN VIÊN LẠI THẮT CỔ CHÀY?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Valentine cho người chưa gặp mặt
Valentine cho người chưa gặp mặt Trong nhiều lần bay qua Mỹ thăm gia đình, chúng tôi thỉnh thoảng có những chuyến layover tại một trong nhữn...

-
Lời kỹ nữ - Xuân Diệu A.TÁC GIẢ: I. Cuộc đời: Xuân Diệu tên thật là Ngô Xuân Diệu, còn có bút danh là Trảo Nha, quê quán làng T...
-
Hoa muộn - Nơi mùa xuân đi qua Vũ trụ này không có bắt đầu và không có kết thúc. Hay nói đúng hơn, con người không biết nó bắt đầu từ đâu ...
-
Sự tích mặt đất và muôn loài Trái đất ngày xưa không được đẹp như bây giờ, một nửa đất sống, một nửa đất chết. Lúc ấy bề mặt quả đất ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét