Thứ Hai, 22 tháng 3, 2021
Người trong Ngôi nhà xưa bên suối
Tôi viết truyện ngắn Ngôi nhà xưa bên suối trong khoảng thời gian gần một
tháng, là thời gian ký ức thì gần cả cuộc đời. Không chỉ với ai theo nghiệp văn
chương, khi có tuổi hình như con người ta hay sống với hoài niệm. Đời buồn, vui
ai chẳng từng, nhưng dù thế nào cũng đều thành vốn sống, chắp cánh ước mơ, hay
giúp an ủi lòng mỗi khi cô quạnh. Ngôi nhà xưa bên suối là kỷ niệm một thời, được
viết ra trong nỗi nhớ và cả buồn nữa. Nhưng là nỗi buồn không bi lụy, hiu hiu
như gió thu ngang qua vùng ký ức, gợi ngày xưa về. Truyện viết đã hơn mười năm,
vẫn nhớ cảm xúc ban đầu. Tay run run gọi ra những chữ. Những chữ mở lối cho quê
nhà, bạn bè, thầy cô trường cũ hiện ra. Lòng bồi hồi! Nhớ chú trò nhỏ tay lem mực
cặm cụi những chữ tím ngả nghiêng. Tận bây giờ màu tím ấy vẫn vẹn nguyên như
hoàng hôn phía góc trời. Góc trời quê hương Trùng Khánh - Cao Bằng nhấp nhô đá
núi mờ sương.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Mùa thi - Mùa nhớ lan man
Mùa thi - Mùa nhớ lan man…! Khi viết những dòng này thì bên ngoài các cháu học sinh lớp 12 - những cô cậu tú tương lai - đang rộn ràng “k...
-
Nguyễn Du Từ một ai đó đến không ai cả Bạn phải là một ai đó trước khi có thể là không ai cả Engler Jack Sau thời đại...
-
Hoàng Thụy Anh và những không gian mơ tưởng “ta chấp nhận mọi trả giá - kể cả cái chết - để hiện sinh - như một bài ...
-
Ánh trăng trong thơ Dương Quân (Trong Ba tập thơ Chập Chờn Cơn Mê, Điểm Hẹn Sau Cùng, Trên Đỉnh Nhớ) Vào một ...


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét