Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Đôi khi tình yêu vẫn thế

Đôi khi tình yêu vẫn thế

Đoàn Như Phú 
23 tuổi, chứng kiến những cuộc tình của bạn bè, tôi cảm thấy tình yêu nhỏ bé, vụ lợi và dễ vỡ quá. Tuy nhiên, từ thẳm sâu, tôi vẫn tin cuộc đời không thiếu những con người đến với nhau bởi sự thôi thúc của trái tim chứ không phải sự giục giã của lý trí. Và mỗi lần mở máy tính, click vào bài hát Chuyện tình trên thảo nguyên, nghe những giai điệu của Trần Tiến thì niềm tin ấy trong tôi lại trở về nguyên vẹn.
“Chiều chiều người em gái vẫn đi trên thảo nguyên xanh”, người em gái ấy trong trẻo như tiếng chim, như dòng suối trên cao nguyên đại ngàn. Bông hoa đã khai nhụy, ong bướm rủ nhau rập rờn, “tiếng sáo ai cũng tha thiết, em biết chọn tình yêu ai ồ liu ồ liu”. Hai tiếng “ồ liu” tạc vào vách đá rừng vọng lại như muốn trêu ghẹo cô gái, làm cô bối rối hơn, lòng cô không thể bình lặng trước những “lễ vật” mà các chàng Sơn Tinh đem tới ướm hỏi: Anh chơi đàn thật hay đây... anh chơi kèn thật hay đây ... anh chơi trống thật hay đây... Anh ca hát thật hay đây, theo anh, em nhé! Cứ tưởng rằng cô gái mới lớn ấy sẽ không thoát khỏi vòng vây và sự quyến rũ của những chàng trai lực lưỡng nơi núi rừng kia. Nhưng không! Cô không chọn ai cả. Tiếng đàn, tiếng kèn, tiếng trống và những lời ca ngọt ngào không thể đánh gục trái tim trinh nguyên. Cô vẫn chờ một ngày.
Chuyện tình trên thảo nguyên - Trần Tiến
“Rồi một chiều xa vắng có anh chàng thương binh, trở về làng quê cũ với cây đàn gong xưa”. Chiến trận đã làm “đôi chân anh thôi leo núi, đôi tay anh thôi chơi đàn”, anh không còn ngón nghề nào để tỏ tình với cô gái, anh chỉ còn “đôi mắt xa xăm nhìn em, nhìn em”. Hai từ “nhìn em” lặp lại âm điệu lắng dần làm cho khoảng cách giữa chàng trai sau chiến tranh và cô thiếu nữ cứ dằng dặc. Những tưởng tình yêu lúc này chỉ là ngọn lửa âm thầm cháy nơi góc khuất của trái tim người lính. Nhưng ta lại không ngờ đôi mắt buồn ấy, đôi chân và đôi tay thương tật ấy lại làm “cô gái trót đem lòng yêu anh”. Thật kỳ lạ! cô gái thật kỳ lạ hay chính xác hơn tình yêu thật kỳ lạ! phải chăng cô gái kia không cần một lễ vật nào? Không, tôi nghĩ cô gái đã thấy được một lễ vật lớn, đó chính là những vết thương hằn sâu trên thân thể người lính sau chiến trận. Dù cho lễ vật ấy có làm cô nhọc nhằn nhưng nó lại giúp cô hạnh phúc. Sự vạm vỡ của những chàng trai nơi thôn bản có ý nghĩa gì? Tiếng đàn và lời ca của họ có ý nghĩa gì? Cô gái thơ ngây đã dũng cảm chọn lấy cho mình một người tình đẹp- người biết sống vì những điều ý nghĩa nhất.
Những cánh bướm khép lại vì bông hoa đã có chủ. Chàng thương binh về ở với cô gái “trong căn nhà nhỏ chênh vênh”. Tình yêu của họ là vậy. Nó mộc mạc quá nhưng cũng đáng ngưỡng vọng quá.
Click “chia tay” Chuyện tình trên thảo nguyên tôi vẫn nghe văng vẳng: “Đôi khi tình yêu vẫn thế yêu nhau chỉ vì yêu nhau ồ liu ồ liu”. Quả thật sự giản dị đã làm nên giá trị của tình yêu.  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó

Nhắc để nhớ ký ức lịch sử còn đó Ngày 20/1/2024 - trả lời câu hỏi của phóng viên đề nghị cho biết quan điểm của Việt Nam về việc Trung Quố...