1. Người gọi ông là “ba đỉnh núi sương mù”. Người gọi ông là
“Dòng sông ba nhánh”. Người gọi ông là “Nghệ sĩ đa tài”. Người gọi ông là “Bậc
tài danh thế kỷ”… Khi tôi gặp ông thì ông đã 57 tuổi, chòm râu dài phất phơ ngả
bạc như tiên lão bảy mươi. Ông ngồi một mình trên đi-văng đệm vải cũ càng, mắt
nhìn vào chén rượu gạo bình dân như chẳng chờ đợi một điều gì. Có lẽ ông đã ngồi
như vậy mấy chục năm liền. Những chai rượu đầy vơi vơi đầy không nhớ đã
bao lần.
Cũng không nhớ đã bao lần trên đất nước này và cả những nước
khác, người ta đã hát vang bài ca của ông, bài Quốc ca Việt Nam mang hồn thiêng
sông núi: Đoàn quân Việt Nam đi chung lòng cứu quốc. Bước chân dồn vang
trên đường gập ghềnh xa.
Khi nghe Phan Lạc Hoa giới thiệu tôi, mắt và miệng ông ánh
lên nụ cười gần gũi, bình dị: “À, cái anh Nghệ nhận Quan Họ làm quê đây!”. Ông
với tay kệ tủ lấy thêm ly, và Nguyễn Thụy Kha rót rượu. Ông đối với bọn trẻ
chúng tôi như với bạn. Khi thân mật rồi, hầu như chẳng còn khoảng cách tuổi
tác. Có lẽ vì thế mà ông luôn luôn mới. Chúng tôi rủ ông đến quán lòng lợn tiết
canh đầu chợ Đuổi, ông đồng ý ngay, nhưng nhắc là nên mua rượu ở quán cạnh bến
xe Kim Liên, loại rượu gạo ông thường uống. Quán đông quá, chúng tôi mượn một
cái chiếu trải vào túp lều tranh bỏ trống bên cạnh. Cứ ngồi xếp bằng mà uống rượu
và hút thuốc lào như ở làng ở xã. Người ra vào chợ đông đúc, ồn ào, hình như
cũng không ai biết ông già ngồi quán bình dân này là tác giả Quốc ca. Còn chúng
tôi, lần đầu tiên được biết những bài thơ ông làm để rồi cất lại trong lòng,
không đưa in đâu cả, mà dù có đưa in in người ta cũng chẳng in cho. Mấy chục
năm nay, ông chỉ làm bìa sách, vẽ hình minh họa cho báo và làm nhạc… không lời.
Những bài thơ của ông khiến chúng tôi nổi cả da gà, kinh ngạc vì thán phục. Thơ
ông đẹp một cách quyết liệt. Thơ của ông thật đến siêu thực. Thơ của ông mới bất
ngờ như mầm cây vừa đội đất trồi lên.
Buổi sáng nay cả phố phường như mở hội.
Mọi con người đeo mạt nạ đi chơi.
Vui lên cành non
Lá bàng trên phố xanh màu ngọc…
Những mặt nạ gặp nhau chào hỏi…
Ô kìa
Nước mắt mồ hôi
Sao chảy ra trên từng mặt nạ
Đến giờ, tôi vẫn nhớ giọng vang trong của ông đọc thơ trong
quán rượu. Bài thơ Năm Buổi sáng không có trong sự thật ông làm
năm 1960 mà tôi tưởng ông vừa làm trong quán rượu năm 1980 này. Chúng tôi nghe
như nuốt từng lời thơ của ông vào tâm khảm. Khi ngấm rượu, ông nói hay đến nỗi
tôi tưởng là đang nghe ông trong giáo đường chứ không phải giữa chợ. Vì thế mà
chúng tôi đều thuộc bài thơ ngắn Không đề ông làm năm 1967. Bài thơ
như một cuốn phim cực ngắn chứa đầy âm nhạc và treo lơ lửng một câu hỏi trước
cuộc đời:
Con thuyền đi qua
Để lại sóng
Đoàn tàu đi qua
Để lại tiếng
Đoàn người đi qua
Để lại bóng
Tôi không đi qua tôi
Hơn 20 mươi năm “im lặng” về thơ lại chính là thời gian ông
làm thơ nhiều nhất. Những bài thơ chi chít trong cuốn sổ tay nhỏ xíu úa màu thời
gian vàng vọt. Những bài thơ viết trên vỏ bao thuốc lá nhặt được trong quán rượu.
Có bài thơ được ghi lại không phải chữ của ông mà là chữ của vợ ông, bà sợ ông
quên đi mất nên bắt ông đọc lại để bà chép lại. Năm 1987, Nguyễn Thụy Kha đã lần
mò chép lại những bài thơ trong tập bản thảo nhòe mờ ấy của ông rồi đưa cho tôi
đọc. Giữa quá nhiều bất trắc cuộc đời, tiếng thơ Văn Cao chẳng bao giờ đổi giọng.
Chữ nghĩa của ông như được viết ra từ ngòi bút kim cương chứ không phải bút
lông bút sắt. Và khi tiến hành chọn bản thảo tập thơ Lá, Văn Cao rất vui
lòng ủy thác cho Nguyễn Thụy Kha, Thanh Thảo và tôi tuyển chọn. Hầu như ông
hoàn toàn yên tâm về việc đó. Ông nói: “Ba thằng mày bảo được là được!”. Dù là
trong thời kì “đổi mới” rất mạnh mẽ, chúng tôi vẫn thấy ông có một bài thơ mà
nhà xuất bản khó lòng chấp nhận, đấy là bài Đồng chí của tôi viết năm
cải cách ruộng đất (1956). Bài thơ tràn đầy lòng tin vào chủ nghĩa xã hội mà cảnh
tỉnh những sai lầm của hiện tại, nó là tiếng lòng thống thiết của người cộng sản
bị xử bắn oan gửi tới các đồng chí của mình. Không trung thực với Đảng, không
có lòng can đảm của một đảng viên, không chan chứa một trái tim nhân đạo… không
thể viết được một bài thơ rớm máu như thế. Nhưng 30 năm và hơn thế nữa, nó vẫn
chỉ là bài thơ của riêng ông. Chúng tôi biết điều đó, và đề nghị ông “để lại”,
ông đồng ý ngay. Đầu năm 1995 này, tôi nhắc lại với ông bài thơ ấy, và thấy đã
đến “thời” bài thơ có thể in được rồi, nhưng ông nói sau khi nhấp một ngụm rượu:
“Thôi, cứ để sau khi mình chết rồi in cũng chưa muộn”. Ngày ông qua đời, tôi bỗng
mở sổ tay xem lại bài thơ ấy, và tôi đã khóc.
Người ta các đồng chí của tôi
Treo tôi lên một cái cây
Đợi một loạt đạn nổ
Tôi sẽ dẫy như một con nai con
Ở đầu sợi dây
Giống như một nữ đồng chí
Một anh hùng của Hà Tĩnh
Tôi sẽ phải kêu lên
Như mọi chiến sĩ bị địch bắn
Đảng Lao động Việt Nam muôn năm
Cho mọi người hiểu khi tôi chết
Vẫn còn là một đảng viên
Cho mọi người hiểu khi tôi chết
Máu của tôi vẫn còn là máu của Việt Nam
Ở dưới gốc cây có các cụ già các bà mẹ
đã nuôi cách mạng
Các em nhỏ từ ba tuổi đứng nhìn tôi
dẫy chết
Có mẹ tôi
Ba lần mang cơm đến nhà tù
Hãy quay mặt đi
Cho các đồng chí bắn tôi
Tôi sợ các cụ già không sống được
Bao năm nữa
Để nhìn thấy xã hội chủ nghĩa
Của chúng ta.
Chết đi mang theo hình đứa con
Bị bắn
Tôi sợ các em còn nhỏ quá
Sẽ nhớ đến bao giờ
Đến bao giờ các em hết nhớ
Hình ảnh tôi bị treo trên cây
Bị bắn
Hãy quay mặt đi
Cho các đồng chí bắn tôi…
Nước mắt lúc này vì Đảng nhỏ xuống
Dòng máu lúc này vì Đảng nhỏ xuống
Đảng Lao động Việt Nam muôn năm
Đảng Lao động…
Tập thơ Lá của ông được in ra không đúng như chúng
tôi đã chọn dưới sự ủy thác của ông, 5 bài thơ ông tâm đắc bị bỏ ra, và thay
vào mấy bài thơ ông in báo hồi kháng chiến chín năm. Tuy không được hài lòng lắm,
nhưng ông cũng mỉm cười sau 30 năm trở lại thi đàn. Ông lại tiếp tục viết những
bài thơ mới. Vẫn là Văn Cao tươi ròng, không tuổi.
Tôi đẻ ra trần truồng
được những lót tã
là của cải…
2. Sao tôi lại nhớ sinh nhật 60 tuổi của ông? 15 -11 -1983. Chiều,
trong căn phòng gác hai số nhà 51 Trần Hưng Đạo, nơi Bảo Đại từng ở sau cách mạng
tháng Tám, nơi mà một phần tư thế kỷ trước Văn Cao thường xuất hiện cùng bạn bè
đồng nghiệp văn nghệ sĩ. Lâu quá rồi ông mới xuất hiện chính thức thức trở lại
nơi này, và là nhân vật chính của buổi lễ sinh nhật 60 tuổi do Hội Nhạc sĩ tổ
chức. Hoa và rượu. Những lời chúc tụng, những bài hát của ông vang lên mừng tuổi
ông. Có cả Thiên Thai, Trương Chihơn 30 năm vắng bóng trở về, khiến cả hội
trường lặng phắc, ân hận và khâm phục. Chiếc dương cầm Đặng Thái Sơn tặng Hội
Nhạc sĩ sau lần đăng quang, vang lên những bản nhạc không lời Văn Cao. Những bản
nhạc ông viết sau cuộc đấu tranh chống nhóm Nhân văn – Giai phẩm kết thúc, sau
cái đêm trắng đi cùng với Hữu Loan quanh hồ Ha-le ngột ngạt, u ám, không biết
nói gì trước khi chia tay nhau để tác giả Màu tím hoa sim trở về
Thanh Hóa làm một “Lão nông tri điền”. Những bản nhạc chứa đầy nỗi đau
chia cắt cùng với khát vọng thống nhất cháy bỏng. Đấy là các bản Hàng
dừa xa, Sông tuyến và Biển đêm. Rồi đến lượt Văn Cao xuất hiện
trước cây dương cầm. Im lặng. Chờ đợi. Ông cứ ngồi im trước cây đàn đến mấy
phút liền. Một bàn tay của ông đã bị chấn thương trước đó 10 năm, khi ông đang
đi bách bộ trên hè đường và bị một chiếc xe com-măng-ca không số từ dưới đường
tạt lên chèn ngã. Ông sẽ chơi đàn thế nào đây? Bỗng bàn tay ông nắm lại thành một
nắm đấm. Ông bất ngờ đấm vào những phím đàn, vang lên hợp âm chói gắt như bom nổ.
Thêm một nắm đấm nữa. Hai nắm đấm của ông cùng với cả cùi tay trút bão táp vào
cây đàn, hết đợt này đến đợt khác. Chuỗi âm thanh ghê gớm ấy bỗng lặng đi đột
ngột. Mọi người như nín thở. Ông dùng ngón tay trỏ chầm chậm mổ nhẹ vào một
phím đàn, từng tiếng, từng tiếng một vang lên rành rọt, chậm dần, nhỏ dần cho đến
khi ông thu bàn tay lại, trong tiếng vỗ tay ào lên không dứt của mọi người.
Trước Văn Cao, chưa thấy ai chơi đàn như thế. Chính vì thế mà
ông luôn là ông, không giống ai, và nếu ai muốn giống ông thì cũng khó mà giống
được.
Tối hôm đó, ông hẹn mấy người về nhà ông uống rượu. Tôi và
Kha tới thì đã thấy Văn Cao đang ngồi cùng Trịnh Công Sơn và Cao Xuân Hạo. Ông
nhờ tôi sang gọi Trần Dần bên kia đường Vũ Lợi. Ông bảo: “Có thêm Trần Dần nữa
mới vui”. Tôi đến nhà Trần Dần thì ông đang bên nhà hàng xóm. Trong lúc đợi vợ
ông đi gọi ông về, tôi nhìn vào bức tường và thấy hiện rõ một hình nhân. Đấy là
nơi Trần Dần tựa lưng suốt mấy chục năm qua. Tôi rùng mình hình dung ra cái
bóng đang động cựa như một con người thật. Vừa lúc Trần Dần về trong bộ quần áo
pirama ngả màu cháo lòng, ông gầy yếu quá, gầy yếu hơn cả cái bóng của chính
mình trên tường nhà.
- Anh Văn mời anh sang nhà uống rượu – Tôi nói – Hôm nay sinh
nhật anh ấy. Sáu mươi rồi.
- Thế à? Những ai?
Tôi kể tên mấy người. Trần Dần mỉm cười:
- Thế thì sang.
Vợ ông nhắc ông thay quần áo. Nhưng bộ quần áo mới cũng đã cũ
lắm rồi. Ông kém Văn Cao ba tuổi, nhưng trông già nua và chậm chạp như một ông
lão khổ hạnh. Chỉ có đôi mắt là lúc nào cũng có lửa. Cái ngọn lửa đó đã rực
cháy trong nhiều tác phẩm văn thơ của ông dọc các nẻo đường kháng chiến: Cách
mạng tháng Tám, Trường ca Việt Bắc, Nhất định thắng, Người người lớp lớp… và
hàng loạt tác phẩm còn nằm trong bản thảo như tiểu thuyết Cổng Tỉnh, Mùa sạch,
Ngã tư những cột đèn, v. v…
Văn Cao với tay lên kệ tủ lấy thêm một cái ly thủy tinh đặt
trước mắt Trần Dần. Trong khi tôi rót rượu, ông dặn tôi: “Dần sức yếu, dễ say đấy”.
Nhưng sau khi cụng ly, chỉ riêng Trần Dần là uống cạn.
Chuyện trò, đọc thơ, và hát. Cao Xuân Hạo nhớ nhiều những kỷ
niệm thời kháng chiến chống Pháp, về những bài hát thời bấy giờ của Văn Cao mà
anh đã hát. Văn Cao cũng nhắc lại vài bài hát của Cao Xuân Hạo mà ông đặt nhiều
hy vọng. Cao Xuân Hạo có một giọng hát thật vang trong, bay bổng, đã ở tuổi 53.
Chúng tôi ngạc nhiên khi nghe bài hát thuở xưa của anh. Văn Cao nói rằng, ngày ấy
nếu Hạo đi hẳn vào nhạc, chắc chắn sẽ thành đạt, dù sau này là một dịch giả nổi
tiếng về Lép Tônstôi, Đôxtôiepski, Aitmatốp… Trần Dần chỉ lặng im uống và nghe,
dù là nghe chính những câu thơ lấp lánh, táo bạo của ông do Nguyễn Thụy Kha hay
Văn Cao đọc lên. Chỉ đến khi nghe Trịnh Công Sơn hát, ông mới nheo mắt cười cười,
buột ra mấy tiếng: “Tiểu quỷ! Mày là tiểu quỷ!”, rồi cũng chẳng giải thích gì
thêm. Cứ thế mà cuộc rượu kéo dài tới nửa đêm, mặc cho bà Băng nhắc nhở về thời
gian, và ép người này người khác ăn các món do chính tay bà nấu.
Khi chúng tôi chia tay vợ chồng Văn Cao bước xuống cầu thang,
chuông đồng hồ nhà bên điểm 12 tiếng. Thế là trọn ngày sinh nhật của ông. Tất cả
chúng tôi đều nghĩ rằng, cuộc đời đã bắt đầu bước vào một ngày mới.
3 Hai mươi năm cuối đời, Văn Cao chỉ viết vài ba bài hát, đấy
là bài Mùa xuân đầu tiên (1976) và bài Tình ca Trung du (1984).
Bài mùa xuân đầu tiên ông viết sau ngày nước nhà thống nhất, khi cảm xúc trào
lên ào ạt ở những người khác, thì cảm xúc của ông lắng lại, bình thản sau quá
nhiều xáo trộn cuộc đời. Ông nhìn thấy “mùa xuân dặt dìu theo én về”, ông lắng
nghe tiếng “gà đang gáy trưa bên sông”, và ông khẳng định rằng cái “mùa bình
thường” đã về: “Từ đây người biết quê người – Từ đây người biết thương người –
Từ đây người biết yêu người”. Âm nhạc của ông vẫn đẹp, ấm và sang trọng, thoát
hẳn ra ngoài những bài hát reo vui đại thắng lúc bấy giờ. Đó là bí mật tài hoa
của riêng ông. Bài hát liền sau đó được dịch và in ở Liên Xô. Chỉ tiếc rằng, hầu
như nó chẳng được phổ biến trong đất nước của mình. Có lẽ ông ít viết bài hát ở
giai đoạn sau là vì thế. Rồi mùa thu 1984, tôi đi cùng ông trong tốp nhạc sĩ
lên Vĩnh Phú theo lời mời của bộ tư lệnh Thông tin. Có lẽ lâu lắm rồi, ông mới
có dịp “đi sáng tác tập thể” như lần này. Chúng tôi về một nhà máy thông tin dưới
chân núi Thắm, tiếp xúc với những người lính thợ, nghe thành tích của họ, xem họ
làm việc và nói chuyện, đọc thơ, hát cho họ nghe. Văn Cao kể lại những kỷ niệm
xưa bên dòng sông Lô đã giúp ông viết nên bản Trường ca Sông Lô bất hủ.
Trên đường về, gặp nhà thơ Bút Tre, hai ông hôn nhau xúc động chảy nước mắt.
Nguyễn Thụy Kha gọi Văn Cao và Bút Tre là tiêu biểu cho hai “trường phái thơ hiện
đại Việt Nam”. Các ông được xếp “đồng hạng” với nhau, lấy làm thích thú lắm.
Sau chuyến đi ấy, chúng tôi đều viết về bộ đội thông tin, chỉ riêng Văn Cao là
viết tình ca. Bài Tình ca Trung du giai điệu sáng láng, lời ca đẹp
như thơ. Một cánh tay sông Hồng. Một cánh tay sông Lô. Hai cánh tay như ôm
trung du. Và ở đoạn kết là lời hẹn hò trở lại thật bâng khuâng: “Hẹn trở về
bên núi Thắm, vào một ngày mùa thu sáng láng… nắng trên đồi như trôi trên
sông”.
Càng ngày, sức khỏe Văn Cao càng giảm. Huyết áp thường bị tụt.
Phổi bị khô. Cột sống bị thoái hóa, có giai đoạn phải mặc “áo giáp” để đỡ cột sống.
Nhưng ngồi với ông, lúc nào cũng vui. Tháng tư 1985, Thanh Thảo ra Hà Nội tổ chức
cho Văn Cao, Nguyễn Thụy Kha và tôi vào thăm Nghĩa Bình theo lời mời của Tỉnh.
Ông mừng lắm, thậm chí còn nói rằng, có thể đây là chuyến đi cuối cùng về phía
nam. Đang chuẩn bị thì ông bị đau, may mà qua nhanh được. Thanh Thảo lấy thêm
vé máy bay cho vợ ông, vì nếu thiếu bà thì chuyến đi sẽ dễ gặp bất trắc,
bà còn là “bác sĩ riêng” của ông. Cả tỉnh Nghĩa Bình mừng vui đón ông, chỉ thiếu
dựng cổng chào. Tôi nói vui như thế, vì ở đâu ông cũng được quần chúng hâm mộ
và kính trọng như đối với một nhân vật đặc biệt của đất nước. Còn ông thì đối với
ai cũng bình dị, gần gũi. Đêm ghé vào khách sạn Sa Huỳnh, cả khách sạn mời ông ở
lại trọn đêm. Ông gọi những người ở đây bằng em và bảo họ cứ gọi ông là anh. Và
ông tự giới thiệu: “Anh chỉ hai mươi thôi – rồi ông chỉ vào vợ – còn đây là bồ
của anh”. Chính tâm hồn trẻ đẹp của ông đã xóa đi sự ngăn cách về tuổi tác, về
sự mặc cảm giữa con người.
Trong chuyến đi này, ông “phát hiện” ra rượu Bàu Đá, một loại
rượu trắng được nấu từ các lò rượu làng Bàu Đá, cách thành Bình Định tám chín
cây số. Văn Cao cho rằng trong đất nước này, chỉ có rượu Bàu Đá mới có thể sánh
được với rượu Làng Vân nổi tiếng, ông nhấp rượu Bàu Đá và nhận xét: “Rượu Vân mỏng, rượu
Bàu Đá dày”. Xe đi tới đâu cũng chở theo rượu Bàu Đá, vì ông không hợp với
bia. Đến huyện Mộ Đức, trong bữa tiệc chiêu đãi, thấy ông mang rượu trắng ra uống,
người ta liền mang ra mấy chai Napoléon thật đặc biệt: vỏ chai sần sùi bởi những
con sò biển đã bám chặt từ bao giờ. Đấy là rượu huyện vừa vớt được từ dưới đáy
biển Ngang. Chả là hồi 1976, một con tàu chở rượu từ Sài Gòn ra Hà Nội phục vụ
đại hội Đảng đã bị đắm ở đây. Ôi, rượu Napoléon dưới đáy biển cả chục năm trời,
thế gian này đã mấy ai được uống? Thế mà Văn Cao và chúng tôi đã gặp may mắn bất
ngờ.
Mấy ngày sau, Văn Cao viết được hai bài thơ Qui Nhơn 2
và Quy Nhơn 3 khép lại chùm thơ Qui Nhơn độc đáo mà bài Qui Nhơn
1ông đã viết ở Hà Nội. Khuya lắm rồi, ông gõ cửa phòng tôi, gọi tôi sang phòng
ông uống rượu, và nghe thơ mới làm. Tôi giật mình khâm phục bài thơ và sức sáng
tạo của ông. Chúng tôi, ai mà chẳng nhìn thấy những tháp Chàm đơn côi dọc miền
Trung, nhưng cái nhìn của ông thật lạ lùng:
Từ trời xanh
rơi
vài giọt tháp Chàm
Tôi đọc kỹ hai bài thơ mới của ông, và xin ông sửa một chữ
trong đoạn kết bài Qui Nhơn 2: “bỗng một ngày bà mẹ Qui Nhơn – nói với tôi
một lời – một tiếng – chào con!”. Theo tôi không nên dùng chữ chào, bà mẹ
mà chào con thì khách sáo thế nào ấy, nên dùng chữ à con, nó vừa
tự nhiên, vừa tình cảm. Văn Cao khoái lắm, ông khen tôi: “Mày đúng là thằng Nghệ”.
Và ông nhờ tôi lấy bút sửa vào bản thảo giùm ông. Trong nghệ thuật, Văn Cao là
một người biết lắng nghe. Chính vì thế mà ông trở thành tầm cỡ.
Mỗi lần ra Hà Nội, tôi thường cùng Nguyễn Thụy Kha, Thanh Thảo
hoặc Hoàng Phủ Ngọc Tường ghé thăm ông ở căn nhà 108 Yết Kiêu. Lần nào cũng được
ông dành cho chai rượu ngon. Những chai rượu người ta tặng ông. Lần cuối cùng gặp
ông ở Đại hội Nhạc sĩ, ông lại bảo: “Tao dành chai rượu, trước khi về, mày đến
mà mở”. Nhưng tôi đã lỡ hẹn với ông. Ngày Hà Nội đưa tang ông, tôi ở Huế buồn
quá, đến nhà Mai Khắc Ứng uống rượu, cùng nhau tưởng nhớ ông. Tôi uống gần hết
bình rượu mà Mai Khắc Ứng không dám ngăn, vì sợ tôi buồn. Mãi ngày sau tôi mới
biết, đấy là bình rượu nhung hươu bạc triệu của ông bạn họ Mai. Trong cõi Thiên
Thu, giá mà biết chuyện này, chắc Văn Cao sẽ cả cười…
Nguyễn Trọng Tạo
Nguồn: Nguyentrongtao.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét