Quốc Dũng, một vùng mây trắng tìm nhau
Quốc Dũng còn đó với chúng tôi, đàn trong tay trên ghế
ngồi cà phê Phong Nguyệt và còn đó với tất cả chúng ta trên hành trình âm nhạc…Âm nhạc như một tiếng gọi, một đường bay, một thử thách gian lao và người nhạc
sĩ 17 tuổi ngày nào hình như vẫn đang bước đi với một chút phân vân, một ít dọ
dẫm kiếm tìm, cả nghi hoặc chính mình…Vâng, tôi tin QD đã thành công và sẽ còn
thành công hơn nữa khi vượt lên chính mình, vượt lên vệt chân cũ của mình …
Một vùng mây trắng bay đi tìm nhau
Chẳng còn thấy đâu, mắt em hoen sầu
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi…
Chẳng còn thấy đâu, mắt em hoen sầu
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi…
Quốc Dũng đã bước ra từ đây, từ một …vùng mây trắng, những
đám mây lạc tìm nhau và người nhạc sĩ 17 tuổi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong
lòng người nghe: những ám ảnh ám thị về mất mát chia biệt, về một ban mai rụng
xuống hoàng hôn, về những rối bời rã rượi của một xác quỳnh đêm qua vừa nở, cỏ
chưa hết xanh đã vội vàng …“Em đã thấy mùa xuân chưa” như là bước khởi đầu cũng
là khởi động vùng tâm thức đầy hoặc nghi của người nhạc sĩ mà anh hoa phát
tiết ra ngoài …hơi sớm: 11 tuổi đã viết nhạc, 15 tuổi trình diễn mandolin
trên truyền hình, 16 tuổi là thủ khoa trường Quốc gia âm nhạc (môn nhạc pháp
Tây phương). Tài không đợi tuổi. Ngoài ”Em còn nhớ mùa xuân”, những ca khúc
“Mai, Đường xưa, Cơn gió thoảng, Chuyện ba người, Còn mãi nơi đây, Điệp khúc
mùa xuân, Thoát ly…” đã thực sự đánh dấu sự xuất hiện một phong cách, một khuôn
mặt âm nhạc. Anh còn tài hoa hơn vì bao quát nhiều lãnh vực : từ ca sĩ (cặp đôi
với Thanh Mai những năm 70 của thế kỷ trước), rồi nhạc công chơi đủ loại nhạc cụ,
người tổ chức phối khí thu âm đầu tiên ở Sài Gòn …
Nhạc sỹ Quốc Dũng thời trẻ. Ảnh: GiaiDieuXanh.net
1- Quốc Dũng, nhạc sĩ của mùa xuân
“Xuân thanh bình, Mùa xuân đầu tiên, Xuân dịu êm, Bài ca tết
cho em, Hẹn ước mùa xuân, Xuân trên đất khách, Xuân xa vắng …”…Quốc Dũng
có hơn 20 ca khúc viết về xuân, lấy chữ xuân làm tựa đề. Cảm hứng xuân
rõ ràng là đầy tràn nhưng cảm thức về xuân ở Quốc Dũng là một dị biệt.
Với anh, xuân không hề là biểu tượng của sức sống tươi nguyên, của niềm hy vọng,
của rộn ràng nên xuân không có bướm trắng mai vàng, câu đối đỏ, nụ cười hồng thắm
…Ngay cả “Điệp khúc mùa xuân” như một tưng bừng xuân ca có hoa vàng, nắng say,
bướm bay vang lên trong một giai điệu tiết tấu rộn vui, bài hát vẫn chỉ là một
gọi mời của tình yêu: Tình yêu ơi xin dệt nối yêu thương/ từ bao nhiêu năm
tình sầu muôn hướng. Đến “Bài ca Tết cho em” dù là riêng tặng người yêu dấu
cũng chỉ rung lên chầm chậm trong một khúc điệu Bossa Nova, tuyệt không có én
trắng vườn đào chỉ có môi em cười như chứa cả mùa xuân. Do đó, những bài hát của
QD không thể là xuân ca mà chỉ là những khúc xuân tình. Xuân với
anh là cõitâm xuân, là ý xuân, tình xuân… Xuân không về/ chưa về đơn
giản là Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi…”Hẹn ước mùa
xuân” lắng lại một thì thầm và kết thúc trong một hợp âm trưởng đinh ninh: Mùa
xuân tới ta hẹn ngày đẹp đôi. Chào mừng năm 2000, QD viết “ Mùa xuân đầu tiên”
như một lời tỏ tình với những quãng hai dìu dặt mềm mại buông lơi: Từ khi
có em yêu trong tay/ Ta nghe mùa xuân bắt đầu…”Hà Nội em và mùa xuân” là một ví
dụ khác cho một ngỏ tình của Quốc Dũng. Bài hát viết ở cung trưởng, tiết tấu
khá nhanh nhưng những quãng 2 rồi cũng níu giữ cái không khí êm đềm mộng ảo của
tình được và mất. Mở ra là “ Từ ngày ta xa cách nhau/ Thời gian lắng im
trong u sầu” và để kết thúc “ Hà Nội mùa xuân có em/ đầy hạnh phúc hơn bao
giờ”…Rồi “ Xuân thương nhớ, xuân trên đất khách…”, âm nhạc QD trải ra nỗi niềm
day dứt của một mất mát, một thất lạc, một chơ vơ, cả một hoặc nghi …tình
…Không, là xuân không thực, cõi xuân của QD chính là nỗi tình được/ mất để buồn
vui vì thực chất, anh là người viết tình khúc cho muôn đời …
2- Quốc Dũng, kẻ du ca với gánh tình trên vai
Ngay từ buổi đầu xuất hiện, QD đã để lại ấn tượng đậm nét về
những khúc tình ướt rượt với mộng tàn, sương khói, những rụng rời chia biệt: “Thoát
Ly (1968),Bên nhau ngày vui ( 1972), Cơn Gió thoảng( 1972), Lối
thu xưa ( 1972), Em đã thấy mùa xuân chưa, Biển mộng…Trong tâm
thức của người nhạc sĩ trẻ sinh năm 1951 đã mọc dậy nỗi buồn, đã thắp nến những
chiêm bao và tình, treo lên ám ảnh.
Thôi mình đi, còn trông chờ chi /Kỷ niệm chỉ thêm xót xa mà
thôi /Mộng … đã tàn rồi ! “Thoát ly”, rồi nhịp cuốn đi nhưng còn đó là nước
mắt với ê chề thất vọng. Câu kết Khi tinh cầu đã thu hẹp rồi mở ra một bến
vực ngờ lo âu …Bên cạnh, “Cơn gió thoảng” vút vút lên những nốt nhạc chao đảo nỗi
bấp bênh phận người, những lay lắt tình yêu: buồn theo cơn gió những cánh
lá rơi cuốn trôi về đâu. Đến “Lối thu xưa” thì giai điệu đã lìm chìm da diết diết
da trong giọng đô thứ ngậm đủ mùi vị của một thất lạc trăm năm : Anh vẫn
tìm em giữa mây ngàn …
Rồi, đi qua phận người với áo cơm mưa nắng những dập vùi, người
nghệ sĩ tưởng chừng sẽ tỉnh ra, thức ngộ nhưng không, QD vẫn nặng trên vai một
gánh tình. “Hoang vắng, Đường xưa, Ru tôi giấc mộng, Mãi cùng em ngày xanh, Cõi
buồn ….”. Và những tình khúc dù khác nhau trong giai điệu, tiết tấu nhưng
quen thuộc một màu Quốc Dũng với sương rơi, trăng tà, nước mắt, môi hôn,
nhữngxanh niềm đau, những phai tàn nhanh , những thoáng hương
bay…Và anh run lên, thổn thức với những melody tuyệt đẹp của yêu thương.
“Ru tôi giấc mộng” là bài hát tâm đắc của nhạc sĩ, âm ỉ
một kiếm tìm mê mỏi trong phiên khúc: Hãy cho tôi tìm gặp trong giấc mơ để
rồi nung nấu cháy bùng nỗi nhớ trong điệp khúc: Nhớ dạt dào…Nhớ thẹn thùng …
Không, là không thê thiết với bi lụy, không kêu gào để rơi xuống vực lầy không
đáy. Âm điệu của QD dẫn ta về một chốn lung linh của mắt ngọc xanh ngời, môi
hôn đỏ ối, những vân vê cuống quít thẹn thùa, những hẹn hò trăng mơ. Không, Quốc
Dũng không làm ta buồn đến não nề mà cầm tay ta bay vào không gian cao và sâu của
chữ tình muôn sắc điệu. Có chăng ở đây là một thoáng hoang mang nghi ngại! Và
phải chăng, đó chính là thông điệp Quốc Dũng muốn nhắn gửi đến những tình nhân?
Phải chăng QD đã làm người nghe bị mê hoặc vì một nỗi tình thiết tha gắn bó và
chân thật…?
Nhạc sỹ Quốc Dũng. Ảnh: GiaiDieuXanh.vn
3- Quốc Dũng, nhạc sĩ đa phong cách …
Đa phần, mỗi nhạc sĩ, bằng tâm thức của mình, chỉ có thể viết
được một phong cách nhất định. Văn Cao, Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên…rồi chỉ
yên bề với một thể loại. Quốc Dũng là một biệt lệ khi âm nhạc trải ra từ trữ
tình, nhạc trẻ, đến nhạc quê hương …”Em có thấy mùa xuân chưa – Bên nhau ngày
vui- Lối Thu xưa”, ba sáng tác buổi đầu tiên đã cho thấy nội lực của QD trên
các phong cách khác biệt… Nhờ “ đa phong cách”, Quốc Dũng đã thành công lớn
trong việc hội nhập với thị trường và xu hướng của thời đại, tiếp cận được với
nhiều tầng lớp người nghe ( thính phòng, dân gian, trẻ trung sôi động…). Đa
phong cách, trong một chừng mực là ưu điểm, một cách thế hòa nhập nhưng đôi khi
là một hạn chế vì phải chăng mỗi người chỉ nên nói …một giọng nói. Người
ta nhớ Lê Hựu Hà với dòng nhạc trẻ, nhớ Trịnh, Ngô Thụy Miên với chất trữ tình,
nhớ Cung Tiến với dòng semi-classic …Vâng, là thuần nhất làm nên một hồn riêng
không lạ lẫm…
Quốc Dũng đang mỉm cười với chúng tôi. Sáu mươi, tóc chỉ lơ
phơ bạc, vẫn rất ”đàn ông” …Hỏi chuyện phong cách âm nhạc, anh có vẻ trầm ngâm: Tôi
thuộc trường phái bình dị, thích dòng nhạc quê hương và viết ra lại sẵn có một
đồng điệu là giọng ca Bảo Yến, và cả những nhà thơ đồng điệu như Nguyễn Đức Cường,
Phạm Ngọc…giúp cho phần lời…À, mà cuộc đời lạ thật. Những bài hát tôi thích lại
không trùng với sở thích mọi người…Tôi nhìn anh, nheo nheo mắt. Chính tôi, tôi
cũng nhớ đến QD với những ca khúc trữ tình phong vị cổ điển (Em đã thấy mùa
xuân chưa) hay hiện đại (Hoang vắng….) mà không đậm đà lắm với dòng nhạc quê
hương của anh trong “Lối thu xưa, Chuyện ba người, Chuyện hợp tan”…Vâng,
người sáng tác có quyền chọn lựa cho mình một khuynh hướng và người nghe, dĩ
nhiên, có chọn lựa của riêng mình.
Quốc Dũng còn đó với chúng tôi, đàn trong tay trên ghế ngồi cà phê Phong Nguyệt và còn đó với tất cả chúng ta trên hành trình âm nhạc… Âm nhạc như một tiếng gọi, một đường bay, một thử thách gian lao và người nhạc sĩ 17 tuổi ngày nào hình như vẫn đang bước đi với một chút phân vân, một ít dọ dẫm kiếm tìm, cả nghi hoặc chính mình…Vâng, tôi tin QD đã thành công và sẽ còn thành công hơn nữa khi vượt lên chính mình, vượt lên vệt chân cũ của mình …
Quốc Dũng còn đó với chúng tôi, đàn trong tay trên ghế ngồi cà phê Phong Nguyệt và còn đó với tất cả chúng ta trên hành trình âm nhạc… Âm nhạc như một tiếng gọi, một đường bay, một thử thách gian lao và người nhạc sĩ 17 tuổi ngày nào hình như vẫn đang bước đi với một chút phân vân, một ít dọ dẫm kiếm tìm, cả nghi hoặc chính mình…Vâng, tôi tin QD đã thành công và sẽ còn thành công hơn nữa khi vượt lên chính mình, vượt lên vệt chân cũ của mình …
Vĩnh Phúc
Bài viết riêng cho Giai Điệu Xanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét